1

1.3K 85 0
                                    

Nguyễn Tùng Dương năm nay đã 17 tuổi rồi, cuối lớp 11, chỉ còn một năm nữa trước khi em tham gia vào kỳ thi tốt nghiệp, thi đại học, và bắt đầu một hành trình mới hoàn toàn. Là một người lúc nào cũng cầu toàn, đương nhiên em đã vạch ra hết tương lai cho bản thân mình rồi. Em sẽ vào trường đại học Kinh tế quốc dân, ngành Quản trị khách sạn, nhất định phải tham gia vào đội văn nghệ của trường, sau đó ra trường tung hoành kiếm việc làm. Tùng Dương chưa bao giờ nghi ngờ vào khả năng lên kế hoạch của mình, cũng như chưa bao giờ đi lệch với kế hoạch cả.

Lần này cũng vậy, sắp tới ngày thể dục thể thao 26/3 rồi, vì là đội trưởng đội văn nghệ của trường nên đương nhiên Tùng Dương phải chuẩn bị một tiết mục văn nghệ cho trường rồi. Sau khi cùng anh em trong đội chọn được tiết mục để biểu diễn, mọi người nhanh chóng di chuyển đến địa điểm quen thuộc để bắt đầu luyện tập. Trường cấp 3 ở nơi đây đã ít lại còn nhỏ, kinh phí hoạt động đương nhiên cũng không có, vì thế đội văn nghệ cũng không thể thuê một phòng tập riêng được. Vì thời gian gấp rút, đội văn nghệ thường xuyên tới sân bóng rổ để luyện tập, đôi lúc sẽ là chia đôi sân cho đội bóng rổ để cả hai cùng có lợi, đôi khi thì chỉ mượn được sân lúc không ai tập thôi. Vì tiết mục sắp quy mô lớn lắm, nên chắc hẳn lần này phải mượn cả sân rồi. Tùng Dương vừa đi vừa mong là không có ai đang chơi ở đó hết.

Nhưng xui cho em rồi, hôm nay không những có đội bóng rổ ở đó, mà còn có cả đội khác nữa, mà bọn họ cũng phải chuẩn bị cho cuộc thi đấu ngày tới nữa chứ, nên khó mà mượn sân được lắm. Khánh Linh, con bạn cùng đội văn nghệ của Dương, sau khi đi thám thính tình hình thì mới quay về báo cáo cho cả đội.

"Bọn mày ơi tao đi hỏi rồi, đội bóng rổ trường mình hôm nay không tập một mình đâu, mà còn gọi cả một hội đàn anh khoá trên nữa đến để luyện tập. Trông lũ chúng nó bừng bừng khí thế lắm, chắc không mượn được sân đâu."

"Hay là ngồi đợi cho đội đấy chơi xong rồi mình vào?", một người khác ra ý kiến.

"Thế thì bao giờ mới tập được đây? Tối nay tao còn phải đi học thêm nữa!", một đàn anh phản đối ngay tắp lự.

"Nhưng chẳng nhẽ lại đi về, hôm nay đã là 20 rồi, không tập sớm thì hôm đấy tụi mình có mà thành mấy con khỉ đột múa cột trên sân trường mất!"

"Giờ này mà ra ngoài trường cũng chẳng có chỗ nào để mà tập luôn ý, chẳng nhẽ hôm nay lại phải đi về à!"

Tùng Dương yên lặng nghe người trong đội đang thảo luận xem nên làm như thế nào. Em nhìn ra phía sân bóng nơi đội bóng rổ đang luyện tập hăng say, giờ này mà nhảy vào xin mượn sân thì có bị vả cho lòi sương quai hàm ra không nhỉ. Sau một hồi suy nghĩ, Tùng Dương cuối cùng cũng đưa ra quyết định, em nhẹ nhàng nói với mọi người.

"Thế này nhé, bây giờ bọn mình cứ ra sân bóng ngồi chờ một lát xem sao, hình như đội bóng rổ cũng sắp chơi xong rồi hay sao ấy. Đội mình ngồi chờ đến 17 giờ đi, nếu chưa xong thì buổi tạp này để đến hôm sau lại tiếp tục vậy. Có gì gấp quá thì tối mình lên trường được không mọi người?"

Tùng Dương bao giờ cũng ăn nói nhẹ nhàng lại thấu tình đạt lý như thế, mọi người trong đội liền lập tức đồng ý. Một vài người còn có chút hào hứng, muốn nhanh ra sân bóng ngắm mấy anh hotboy bóng rổ một phen. Khánh Linh cũng vậy, cô nàng hào hứng kéo cậu bạn thân của mình tìm một chỗ để ngắm các anh rõ hơn.

Ninh Dương | tin phíc tò te tíNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ