1

5 0 0
                                    

[Phán quan] Chương 1

12/06/2020 Bơ
Phần 1: Bạn cũ cõi trần

Chương 1: Người trở về

" Hắn cảm giác mình thật sự đã ngủ say rất nhiều năm."

Dịch: Bơ

Beta: Cúc

6

Anh Văn nói với tôi, anh ấy là một kẻ nửa sống nửa chết. Mỗi lần nhắm mắt, qua vài năm sẽ lại bò ra khỏi cửa Vô Tướng[1].

[1] Cổng tam quan là một loại cổng có ba lối đi thường thấy ở chùa chiền. Bao gồm cửa vô tướng, cửa vô tác ở hai bên và cửa không ở giữa. Cửa không và cửa vô tướng luôn đóng chặt, chỉ có thể đi qua cửa vô tác. Vô tướng là thấy mọi sự đều hư giả, gợi lên suy nghĩ tiêu cực cho con người.

Tiết thanh minh năm 1921, tôi nhớ rõ hôm đó bầu trời ở Thiên Tân đổ cơn mưa lớn. Đó là lần thứ 11 anh ấy bước ra khỏi cửa vô tướng, máu thấm đẫm người. Tôi tới đỡ anh, cầm lòng chẳng đặng hỏi một câu.

Tôi bảo anh tội gì phải vậy, đi cũng đi rồi, sao cứ phải sống lại làm gì, có phải không buông bỏ được người nào đó không?

Tính anh ấy chẳng dễ chịu gì cho cam hệt như đồn đãi. Anh không để ý tới tôi mà xoay người bước đi. Một lúc sau mới quay đầu hỏi tôi có gì để ăn không?

Sau này tôi lật xem mấy quyển sách cổ mới biết, phán quan một đời giữ mình công bằng liêm chính, tu hành là không vấn vương, không ngại ngần, không đánh mất chân tâm. Câu hỏi hôm đó của tôi đúng là thừa thãi, chắc do xem nhiều tiểu thuyết quá.

Tiết cốc vũ[2] năm nay tôi vẫn tự tay đốt cho anh hai chậu tiền vàng và thắp bảy nén hương, dáng vẻ của anh chẳng hề thay đổi, giống hệt như lúc tôi đón anh năm đó.

[2] cốc vũ – một trong 24 tiết trong một năm, vào khoảng 19, 20 hay 21 tháng tư.

Mai trắng sau núi đã nở được ba cành, không biết lần này anh ấy ngủ thêm bao nhiêu năm.

Ngày 25 tháng 4 năm 1995, mưa rào.

Thẩm Kiều ở Tây An

***

"25 năm."

"Sao cơ?" Tài xế lớn giọng hỏi theo bản năng.

Tiết thanh minh năm nay, Ninh Châu cũng đổ mưa xối xả. Lúc xe taxi chạy ra khỏi núi Tướng Quân trời đã tối mịt, chương trình phát thanh giao thông nhắc nhở "ngày mưa trơn trượt, chú ý đường phía trước" lần thứ n, tài xế không nhịn được nhìn người ngồi đằng sau.

Hắn đón được hai vị khách một già một trẻ vô cùng quái gở.

Đứa bé trai thì gầy gò khoảng chừng sáu bảy tuổi nhưng lại mặc một chiếc áo thun rộng thùng thình. Hình như nó vừa té sml nên ướt sũng ướt sượi từ đầu tới chân, nửa bùn nửa nước mưa. Trước khi lên xe tài xế đưa cho nó một chiếc khăn bông, nó cũng chẳng thèm nói cám ơn.

Nói đúng hơn là nó chưa từng mở miệng, mãi tới vừa rồi mới nhè ra một câu. Giọng nói vừa trầm vừa lạnh chứ không non nớt bập bẹ như trẻ nhỏ.

Phán QuanTác giả: Mộc Tô LýWhere stories live. Discover now