Chương 2: Mấy em ghệ

67 12 11
                                    

Đang ung dung ăn bánh mì chấm sữa, ngồi tán phét với bố mẹ thì tiếng chuông cửa kéo tôi ra khỏi câu truyện xàm xí của mình. Bỗng nghe coa tiếng người bên ngoài gọi tên tôi.

"Chuột ơi, đi học nào."

"Ơi, tao ra liền." – Tôi nói to để người bên ngoài có thể nghe được.

Tôi vội cầm quả trứng chưa kịp ăn bỏ vào miệng, với lấy cái chìa khoá xe, chạy ra cửa, không quên chào bố mẹ: "Ngọc Anh đến rồi, chào bố mẹ con đi ạ."

"Đi cẩn thận nha!", mẹ nói.

"Vâng ạ."

Mở cửa ra, trước mặt tôi là Lê Ngọc Anh, cô bạn thân duyên dáng đáng yêu của tôi. Tại sao tôi lại nói là duyên dáng ư? Có lẽ là vì nhỏ này rất nhẹ nhàng, dáng người nhỏ nhắn, da thì trắng như "Bạch Tuyết" ấy, đặc biệt là mái tóc dày óng ả lúc nào cũng được tết gọn gàng vắt sang một bên. Đủ duyên dáng không chứ? Bảo sao mấy anh mê, tôi còn mê cơ mà.

Tôi không kìm được trước vẻ đẹp động lòng này mà nói ra: "Con gái mẹ hôm nay xinh thế!".

Đáp lại đôi mắt lấp lánh của tôi, con bé nói: "Nhanh lên, nếu mày không muốn đi muộn ngay hôm đầu tiên tập trung, còn phải đến gọi bà cụ non lề mề của chúng ta nữa đấy."

"Oki, đi đến nhà bà cụ non thôi!'', tôi kéo tay Ngọc Anh đi đến ngôi nhà nằm cuối dãy.

Đến trước nhà, tôi bấm chuông kèm theo tiếng gọi thân thương: "Alo alo, con gái bố Đăng, mẹ Hà có nhà không ạ?".

"Cạch" cửa mở ra.

Thân hình cao lớn đứng trước mặt tôi cùng với chất giọng trầm ấm nói: "Có con trai của ông Đăng, bà Hà ở nhà thôi."

Tôi ngước mặt lên: "A, anh Dũng!"

"Em chào anh ạ!", tôi và Ngọc Anh đồng thanh nói.

"Ừ, Bảo Ngọc đang ra đấy hai đứa chờ xíu nha, anh đi trước đây."

"Vâng ạ."

Vừa dứt lời anh búng trán tôi một cái rồi nói: " pai, mấy đứa."

Không nhanh không chậm, tôi quay lại ôm lấy Ngọc Anh hét: "VCL, quê quá mày ơi. Tao cần mấy cái quần, sao lúc đó mày không cản tao!?".

Ngọc Anh thở dài: "Tao cản cũng đâu có kịp, không sao mày cũng đâu phải quê lần một lần hai."

Nghe xong câu đó, tôi lập tức đẩy nó ra trách: "Mày không an ủi tao một câu được à!? Hứ!!!".

Lại một tiếng "Cạch" vang lên nhưng lần này ko phải ai khác mà chính là Trương Bảo Ngọc, cô bạn thân thứ hai của tui đã xuất hiện với khuôn mặt ngái ngủ cùng túi bánh bao nóng hổi.

Với danh hiệu "Công chúa ngủ trong rừng", một khi đã ngủ thì khó có thể gọi dậy nên hôm nào người đi muộn cũng là Ngọc cả ý.

Chắc do năng động, hoạt bát quá làm tiêu hao năng lượng hơi nhiều ấy nên chúng tôi có thể thông cảm cho việc nhỏ ngủ nhiều (Nói thế thôi chứ tui cũng ngủ nhiều y chang).

"Hello, ăn bánh bao không", Bảo Ngọc nháy mắt nói.

Tôi quay ra đáp: "Khỏi nha mày, định lấy bánh bao ra hối lộ vụ mày dậy muộn hả?".

Hoa Hướng Dương và Mặt Trời Nhỏ Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ