Cả đôi ăn xong liền trốn trong phòng mình làm việc.
Căn phòng be bé gồm một giường đơn, một bàn làm việc cùng vô số máy móc vốn đã khiến không gian chật chội, giờ đây còn có rèm màu xám tro che khuất cửa sổ làm không khí càng trở nên ngột ngạt, đối với người làm nghệ thuật mà nói đây chẳng khác nào hố đen tù túng. Thanh Pháp cũng không phải ngoại lệ.
Em ngồi mãi cũng thấy chán, khó chịu đứng dậy vươn vai, đi đến bên cửa sổ mở rèm. Nào ngờ vừa mở lớp vải xám ra, khuôn mặt em từ hồng liền hoá trắng bệch, so với màu xám trên thớ vải còn thê thảm hơn, "mặt cắt không còn một giọt máu" có lẽ là câu đúng nhất để miêu tả em lúc này.
"Đùng"
Đánh toạc giữa bầu trời đen kịt là một tia sét rạch ngang, làm lộ ra lớp mây đen tím than đang vần vũ từng cơn kéo đến. Lớp mưa lớn lộp độp gõ vào lớp kính, tạo thành những đường vân mà chỉ có Thiên Nhiên mới có thể sáng tạo, cũng chỉ có Thiên Nhiên mới có thể hung tợn mà gầm rú.
Rõ ràng bầu trời tối nay được dự báo là mát mẻ dịu nhẹ, vậy mà giờ đây lại đang mưa như trút nước, mưa trắng xoá cả bầu trời, ngay cả nhìn từ chỗ phòng em xuống đường cũng không rõ, tiếng gió rào rào từng đợt cứ thi nhau va vào cành cọ, tạo ra khung cảnh không những tiêu điều, buồn bã mà còn đáng sợ.
Em nhìn cửa sổ một lúc, không biết suy tư điều gì, chỉ thấy ngay lúc tia sét thứ hai cùng thanh âm đùng đoàng gõ tới, bóng hình nho nhỏ đã chạy ào ra khỏi phòng, lao đến căn phòng đối diện, cái gì cũng không quan tâm, nhìn thấy người đang trợn mắt ngạc nhiên, trực tiếp một đường bứt tốc lao vào.
Minh Hiếu đang làm việc, bỗng dưng thấy cửa phòng bật mở. Hắn theo thói quen xoay người ra cửa nhìn, chưa kịp hiểu chuyện gì liền cảm nhận được sức nặng vùi trên đùi mình. Vật ngồi trong lòng run như cầy sấy, túm lấy cổ áo hắn nom vô cùng đáng thương. Hắn nhìn một lúc, tâm tan ra như nước, chậm rãi vòng tay chạm nhẹ lên lưng vật nhỏ. Vật nhỏ đánh run một cái, dần quen với nhiệt độ, ngoan ngoãn để hắn ôm siết lấy mình ở trong ngực. Hắn âm thầm vui mừng, một bước tiến thêm một thước, đặt cằm lên đầu vật nhỏ trấn an, bàn tay đang ôm cũng nhẹ vỗ theo nhịp. Vật nhỏ dần bớt run lại, một bên mặt áp vào lồng ngực hắn, lắng nghe tiếng tim đập bình ổn của hắn, từ từ hồi thần.
"Bé chồng sợ sao ?"
"Bé chồng run rồi."
"Bé chồng ngoan ngoan, anh xoa sẽ hết run."
"Bé chồng đừng khóc, có anh ở đây rồi."
"À bé chồng không khóc ..."
"Bé chồng hẳn phải rất tin tưởng mình, nên mới tìm đến mình."
"Mà bé chồng chắc là sợ sấm sét rồi nhỉ ? Ngoài trời mưa sao ?"
"Bé chồng vẫn vậy nhỉ, vẫn là bé chồng ngày trước mà anh thương."Bỗng nhiên, Thanh Pháp thấy một khung cảnh hiện lên, dần dà một chuỗi hình ảnh hiện theo, chắp nối lại thành một câu chuyện.
Câu chuyện kể rằng xưa kia, khi rap chỉ mới là một sở thích bị xem như ngốc nghếch, đã xuất hiện một forum. Forum ấy tề tựu vô số những cái tên mà sau này trở nên đình đám trong giới Việt Rap. Trong forum ấy, nổi lên một cặp đôi được mọi người hay gọi là "Vợ chồng Hai Ba". Chồng có tên là @p.barbz và vợ là @m.honday, không ai khác ngoài Thanh Pháp và Minh Hiếu. Tuy nhiên cả hai chẳng biết mặt nhau, cũng chẳng biết người mà mọi người đang tung hô cùng mình là ai, chỉ biết người ấy thật hợp cạ, cũng thật thú vị, và đã nhiều lần hứa hẹn sẽ gặp nhau bên ngoài.
BẠN ĐANG ĐỌC
[HIEUTHUHAI x Pháp Kiều] Married !?!
RomanceThông báo chính thức: Tôi đã là người đàn ông của gia đình rồi.