8

978 54 4
                                    

- Anh Hiếu ơi, anh lấy giúp em con chuột ở ngoài bàn với ạ.
- Dạ.
- Anh Hiếu ơi, tiện ly nước luôn ạ.
- Dạ.
- Anh Hiếu ơi, quyển sổ trên ghế sofa luôn.
- Dạ tới liền.
- Anh Hi-

Thanh Pháp xoay đầu định nhờ thêm lần nữa, không ngờ Minh Hiếu đã đứng trực sẵn từ lúc nào, vô cùng hào hứng chờ đợi câu nói tiếp theo của anh.

- À dạ thôi. Em cảm ơn anh.
- Ủa ? Sao không nhờ anh nữa ? Anh lấy đồ sai sao ?
- Không phải, em thấy em nhờ anh Hiếu hơi nhiều ..
- Đâu có đâu ...

Minh Hiếu vừa nói vừa vươn tay vén tóc mái em sang một bên. Xúc cảm từ đầu ngón tay truyền đến mang tai gây giật nhẹ, em thấy tai mình tê rần, không rõ liệu nó có phản chủ mà đỏ lựng lên hay không.

- Anh thích được em nhờ mà. Anh còn muốn dỗi vì em không nhờ vả anh đây.

Đương nói, hắn ngồi phịch lên bàn em, ra vẻ phụng phịu gắt gỏng như con gái mới lớn.

- Em phải nhờ anh ! Trong nhà này em phải nhờ anh ! Em phải nhờ anh ! Chồng phải nhờ vợ ch-

Hắn còn chưa kịp dứt lời, miệng liền bị bàn tay của ai kia bịt lại, cả người em đổ lên người hắn, gắt gao nhìn trước ngó sau vô cùng dè chừng, giống như sợ bị ai nghe thấy.

- Ứm ừm ưm !!!
- Anh nói vậy rồi lỡ mấy anh quay được thì sao ?
- Thì sao ? Cho quay luôn, anh không sợ.
- Nhưng em sợ.
- Em sợ gì ?
- Em sợ em sẽ ảnh hưởng đến hình ảnh của anh.

Lời dứt, lập tức không khí của cuộc trò chuyện chùng hẳn xuống. Thanh Pháp biết mình lỡ lời, liền gượng gạo tìm cách rút đi, nhưng ý nguyện không thành, vì tên to con nọ đã vội nắm lấy tay em, ánh mắt cùng biểu cảm toát lên vẻ chân thành và điềm tĩnh.

- Anh vốn không cần hình ảnh. Hơn nữa, chuyện này là đời sống cá nhân của anh, anh thương ai, thích ai, là do anh lựa chọn. Anh cũng không phạm pháp hay làm điều trái lương tâm, thật ra là ngược lại, anh là nghe theo con tim mách bảo. Anh thích em, thích rất nhiều để thành yêu, rồi thành thương.

Ánh mắt chạm ánh mắt, em thấy rõ trong đôi mắt kia, chỉ lưu giữ mình em từ đầu chí cuối. Bàn tay đang nắm tay em dần thả lỏng, đổi thành vừa xoa vừa nắm.

- Anh không biết em tin anh đến mức nào, không biết em liệu có tình cảm với anh hay không, nhưng những gì anh cho em thấy là sự thật, em có khả năng đặc biệt, hẳn em cũng hiểu được anh. Nhưng anh không muốn em dùng khả năng để hiểu anh, anh muốn em là một người thật bình thường nhìn nhận anh, và anh muốn bày tỏ tình cảm đủ chân thành để em không cần dùng năng lực cũng có thể nhận ra.

Lệ nóng đảo quanh viền mắt, em không giấu giếm chính mình nữa, trước mặt hắn rút tay về quẹt đi giọt nước.

Minh Hiếu đỡ lấy má em, ngón trỏ xoa đi vệt nước đã khô, tiếp tục những lời mà hắn đã trăn trở từ lâu.

- Hiện tại anh cũng chẳng văn vở gì đâu, nhưng câu này anh đã học thuộc rất lâu để chuẩn bị cho ngày gặp lại em, nên Nguyễn Thanh Pháp chịu đựng anh một chút nhé.

Hít một hơi thật sâu trấn an bản thân.

- Anh sẽ không nói anh yêu em, anh xin mượn lời của ngài William Shakespeare: "Doubt thou the stars are fire; Doubt that the sun doth move; Doubt truth to be aliar; But never doubt I love." Em có thể nghi những ngôi sao là lửa; Mặt trời kia có thể đổi xoay chiều; Cả sự thật có thể thành giả dối; Nhưng đừng nghi tấm lòng của anh yêu. (Hoàng Nguyên Chương dịch, thivien.net, 05/12/2015)

[HIEUTHUHAI x Pháp Kiều] Married !?!Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ