Lúc nó mở mắt ra thì trời cũng vừa chớm sáng.
Người hầu trong nhà hôm nay lại nhiều hơn hôm qua gấp hai ba lần, nó nghe dì bảy nói do cậu ba yêu cầu nên bà cả buộc phải thuê mấy tá điền xung quanh đây, vào làm người ở.
Cho nên mới sáng đã rơm rả, ồn ào hơn hẳn, nó lật đật chạy xuống bếp, phụ mọi người một tay.
"Mày đem cơm bầy lên bàn ăn đi, nhớ đậy lồng bàn lại không ruồi nó bu." thằng Cảnh chỉ tay vào đống đồ ăn vừa nấu.
Nó cũng nhanh tay làm theo, cơm canh đã dọn sẵn trên bàn.
Con Hàn Ân, là người hầu của bà cả, từ sớm đã phải nấu nước ấm, chuẩn bị khăn sạch, đúng giờ thì bưng cả chậu nước vào phòng, gọi bà dậy, lau người, lau mặt cho bà. Nước phải là nước ấm, có thể thêm vài lá ổi, mà phải là lá đầu mùa, mới có mùi thơm.
Thằng Hàn Cảnh là người hầu của cậu hai, Kim Thạc Trân, cậu hai là con trai đầu của bà cả. Bà cả còn một người con trai út nữa là cậu tư, vừa về hôm qua.
Nó còn biết một tin động trời hơn là cậu ba, là con của bà hai, chồng bà hai mất do đi lính thì nó được nghe kể rồi, nhưng mối quan hệ giữa bà cả và bà hai vốn không tốt, nên mới không thường ở chung với nhau. Mấy hôm nay, nó cũng chưa thấy bà hai lên nhà. Chắc là cố tình tránh mặt bà cả.
Nó vừa được nhận làm hầu riêng cho bà phú hộ, tức là mẹ chồng của hai bà, nhưng khổ nỗi chưa hầu hạ ngày nào thì bà đã phải đi rồi, nó chỉ còn cách tự tìm việc mà làm. Cũng phải mau chóng kiếm đường trở về, kẻo tía má ở quê lại lo sốt vó cho nó.
"Dạ bà cả, con mời bà cả ra ăn sáng ạ." con Ân bưng chậu nước ra sân, sau khi lau người cho bà xong.
Nó đứng ngay đó, sẵn kéo ghế ra.
"Được rồi, mày có quen việc chưa đấy?."
Bà cả hỏi nó, nó gãi đầu.
"Dạ, con cũng hơi quen việc rồi ạ."
Quen hồi nào, làm mệt muốn chết luôn.
Bà hóp một ngụm trà nóng, gật nhẹ đầu.
"Sao giờ này chưa đứa nào xuống vậy, Cậu hai bảo khi nào thì ghé đây vậy thằng Cảnh."
Thằng Cảnh nghe tên mình, lật đật chạy từ dưới bếp lên, mặt mũi còn mồ hôi mồ kê, ướt cả áo.
"Dạ, cậu hai bảo sẽ ghé sớm, còn mấy giờ thì con không biết ạ."
Mắt bà cả hướng nhìn ra cổng, trông đợi con trai mình. Chắc là đã lâu hai mẹ con chưa gặp nhau, nên bà mới thế.
Bỗng, một giọng nói từ ngoài sân vọng vào.
"Good morning, má." là cậu tư.
Cậu tư đi từ phòng mình đến phòng chính, trên người mặc một nguyên bộ bà ba lụa bóng đắc tiền màu vàng, tóc rũ xuống trán, hớn hở đi vào, không quên ôm bà cả một cái trước khi ngồi xuống.
![](https://img.wattpad.com/cover/370209861-288-k390391.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
[kookmin] Ethereal
FanfictionPhác Chí Mẫn, con nhà nông bình thường lại vô tình xuyên về Sài Gòn năm 1958