Răng nanh đâm thủng làn da yếu ớt ngoài tuyến thể, từng chút từng chút rót pheromone vào trong.
Một tay Thành Hàn Bân giữ chặt lấy eo cậu, một tay khẽ nâng cằm cậu lên. Một khi đánh dấu đã bắt đầu thì tuyệt đối sẽ không cho phép Omega trong lòng lùi lại bất cứ bước nào.
Mùi nhài trong phòng dần nhạt đi, thế vào đó là mùi thủy mặc bá đạo xâm chiếm khắp nơi, vừa dịu dàng lại vừa mãnh liệt bọc trọn mùi hoa nhài lại như tuyên bố chủ quyền
Pheromone của hai người đã hòa quyện với nhau từ bao giờ, một bên chiếm hữu, còn một bên là bị chiếm hữu.
Ý thức dần trở nên mơ hồ, chỉ có bản năng đã sớm khắc vào trong xương cốt đang nỗ lực hết mình giao hòa triền miên lại với nhau, càng vô thức ôm đối phương chặt hơn.
Căn phòng tĩnh mịch yên ắng vọng lại tiếng đồng hồ tíc tắc từng đợt
Tiếng điện thoại của Chương Hạo chính là vật phá tan sự tĩnh lặng triền miên này
Cậu bắt máy, Thành Hàn Bân còn nghe thấy Chương Hạo khàn khàn gọi "mẹ", mấy cái tâm tư không nên có bỗng dưng bay hết sạch
Răng nanh của anh vô thức ghim sâu hơn, người trong ngực rên rỉ kêu đau, tay cậu khẽ siết chặt eo anh
"......"
Hai người còn chưa kịp kết thúc cuộc đánh dấu tạm thời này thì Trần Dao gọi đến, như một tiếng sấm vang dội đánh thức Thành Hàn Bân với Chương Hạo đang chìm trong cơn mê.
Thành Hàn Bân vẫn ngậm chặt tuyến thể của Chương Hạo, cả người cứng đờ không dám động đậy gì cả. Tiếng rên rỉ kêu đau ban nãy mẹ cậu cũng nghe được rồi, lúc cô hỏi "sao thế" khiến Thành Hàn Bân bỗng dưng thấy mình giống hệt chú heo ăn vụng cải trắng vậy.
Kiểu như đứng trước mặt "mẹ vợ" bày trò làm khó làm dễ con trai bảo bối của cô ấy
Vừa kì lạ, mà cũng vừa.... khó thở
"Con không sao." Nhưng em cải trắng này lại còn tự giác kiếm cớ bao biện cho chú heo ăn vụng kia: "Con đang làm bài, lỡ đập vào bàn thôi ạ."
Trần Dao: "Cẩn thận một chút, ăn tối chưa?"
Chương Hạo hít sâu một hơi, cố gắng giữ giọng mình bình tĩnh lại như ngày thường: "Con ăn rồi, đang chuẩn bị đi ngủ. Bà ngoại thế nào rồi ạ?"
"Mẹ cũng đang định nói cho con chuyện này, bà ngoại đã phẫu thuật xong rồi, khá thành công. Sau khi quan sát tình hình một ngày thì không thấy có gì khác thường cả nên đã chuyển đến phòng bệnh rồi. Con cứ ôn bài đi, không cần lo lắng quá đâu."
Mẹ cậu liên tục dặn dò đủ chuyện: "Bà ngoại vẫn cần người chăm sóc nên tạm thời ba ngày tới ba mẹ không về được, con ở nhà tự chăm sóc bản thân đi nhé. Nhớ ăn cơm đúng giờ, tối đi ngủ sớm một chút biết chưa?"
"Vâng."
Đợi Chương Hạo cúp máy xong rồi Thành Hàn Bân mới dám rút răng nanh lại
Ban nãy cắn lâu quá nên miệng vết thương có hơi thâm lại, xung quanh còn rỉ ra chút máu đỏ nổi bật trên làn da trắng trẻo của cậu
![](https://img.wattpad.com/cover/370582997-288-k961320.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
[Binhao] - Sau khi mất trí nhớ đối thủ bám dính lấy tuiiii
FanfictionTác giả: Y Nha Thành Hàn Bân với Chương Hạo như nước với lửa vậy. Một bên là tăng động thần kinh A, một bên lại là thanh lãnh lạnh lùng O. Ở Hoài Thanh ai cũng công nhận bọn họ cực kì xứng đôi, một cặp trời sinh. Tiếc sao hai người lại là đối thủ tr...