3.
Thằng bé cuối cùng được vác lên xe trong tư thế tôm luộc khi tứ chi bị còng và miệng dát chặt băng dính. Tôi đoán phụ huynh nó hẳn đã vơ vét được một khoản khá hời để chuộc cái mạng của nó về.
Bốn con mắt xanh nhìn theo chiếc tải van dần dần khuất bóng sau những bụi rậm khô cách một quãng rất xa khỏi bãi đất hoang trơ trọi giữa rừng, tôi nhẹ nhàng đặt tay lên mái tóc vàng có phần xơ xác của Vanessa và xoa đi xoa lại trong khi em cuộn mình vào lòng tôi, hưởng thụ cái vuốt ve như hai chị em ruột thịt. Quanh hai đứa tôi là một màu quạnh hiu đến già nua và thối rữa của cỏ lá rụng thành thảm bạc trên đất nẻ, một cái già trước tuổi của thiên nhiên. Nhạt nhẽo. Tôi ước gì mình cũng được hưởng thêm vị đắng của cái già trước tuổi thay vì chết trước tuổi thế này, nhưng bản chất cũng chưa quá tệ.
Tôi cứ lặp đi lặp lại động tác vuốt ve mái đầu kề dưới cằm khi hướng ánh nhìn về khoảng lặng vô định và xử sự như một kẻ mất trí nhớ mặc cho hương cam ngọt ngào ve vởn bên cần cổ trắng hồng của em đang dần bị mùi xăng dầu chua ngắt gặm nhấm tí một, cho đến khi cái vỗ nhẹ lên đầu gối nện tôi bằng một cú đo ván hoàn toàn khiến phần hồn tôi lăn trở lại với thân xác mệt nhử thì tôi mới chợt nhận ra phía góc trái cách chúng tôi tầm mười mét đã bắt đầu bén lửa - một nụ hoa cháy bỏng nhảy nhót trên đống củi cây rơi vào con mắt tôi, và cái trỏ tay của Vanessa cho tôi biết được thông tin đó để cập nhật rõ về tình hình hiện tại.
Trời mới thấu, tôi ước gì bản thân mình không bị em gọi tỉnh và phát giác về đám lửa lùng bùng đằng xa kia, hoặc em làm ơn đừng tạo ra bất kì động thái nào. Vì tôi cũng không có ý định muốn ngã sâu hơn vào vấn đề là mình sẽ đau đớn như nào khi chết, hay khi tôi hóa thành một bộ xương cháy khét bị nung nhừ trong bể lửa hung tợn sắp hoàn thành xong tiến độ tăng trưởng.
Bốn thằng cha khốn nạn kia đã tưới sẵn xăng, chuẩn bị sẵn đôi ba cái bật lửa từ mờ sáng hôm nay khi hai đứa tôi còn đang gác lên nhau mà ngủ say như chết, có lẽ chúng cũng đã nắm được rằng sẽ chẳng có tên khỉ nào đến cứu rỗi lũ tôi sau cả tỉ cuộc gọi đến nóng máy mà vẫn mãi chỉ nhận về kết quả rằng việc liên lạc là bất khả dĩ, và dự liệu nói rằng bọn tôi cùng với các thể loại tang chứng vật chứng sẽ bị thủ tiêu sạch sẽ giữa nơi đồng không mông quạnh này. Tôi lau mặt, và thầm rủa xả mới có chín ngày mà sao lũ oắt đó được đón nhanh thế; dù tôi hiểu quyết định dẫn tới điều này hiển nhiên là con tốt trong tay đấng sinh thành mỗi người, và không rõ tại sao giá trị mạng sống đóng đuôi li bì ở khái niệm của nhân loại lại khủng bố đến vậy.
Ừ, tôi cũng được khai sáng phần nào, rằng quyền được sống hay chết cũng đều có chắt lọc cả, đặc biệt là số phận mong manh của những đứa trẻ vô tình đầu thai nhầm thế giới và phải chịu nằm chờ được quẳng xuống chín tầng đất chẳng vì cái gì.
Tôi và em, hoặc chỉ một mình tôi sẽ bị ngọn đuốc bên ngoài ngoại giới này kết liễu.
Đất bắt đầu tăng nhiệt với tốc độ tên lửa mà hai đứa vẫn ngồi trơ ra và ắng như tượng. Tôi bình thản liếc xuống Vanessa, em còn chẳng thèm làm một hành động nào để bảo vệ cái thân mình khỏi bị ngạt khói - ai cũng biết em thích được tiếp tục con đường sống một cách tự do với tâm hồn tươi rói hay làm một bông hướng dương tỏa hào quang trên chặng đời nghiệt ngã này, và tôi thấy tự hào là người được em bật mí điều đó đầu tiên chả quản cái danh không nơi chốn của tôi, nhưng giờ đây dường như em đang phải vật vã với chính thân tâm bởi cái kết tệ còn hơn cả bị một con bò húc thủng bụng; hoặc em vẫn bình thường, thong thả chiêm ngưỡng cái chết từng bước lao tới gần và tất cả từ nãy đến giờ là tôi tự ảo tưởng, tự biên diễn.

BẠN ĐANG ĐỌC
True Blue _ [Daerin]
Fanfiction"Có lẽ, cả tôi và em đều đã tìm thấy màu xanh của mình" _ Các chi tiết trong truyện đều là giả, không liên quan tới thực tế!!