8

251 36 0
                                    

   Trong nháy mắt, đã hơn hai tuần kể từ khi June đến nhà tôi và cuộc sống của tôi cũng dần thay đổi. Không còn bận rộn với công việc không hề biết ngày đêm, không còn ăn ba bữa sơ sài trong một ngày, tôi bắt đầu ở nhà cả ngày, bận rộn với tất cả các loại công việc nhà, như thể công việc mới của tôi là bảo mẫu trong nhà . Tôi đột nhiên mất tích làm cho bạn bè của tôi một phen giật mình, không ít người gọi điện dò hỏi, tôi cũng kiên nhẫn trả lời từng người một. tuy rằng tôi đem tình huống của June giấu đi, nhưng tôi từ chức nhàn rỗi ở nhà, việc này nhanh chóng truyền khắp trong vòng bạn bè của tôi.

   Cũng không ít người biết nhà tôi muốn đến gặp tôi hoặc rủ tôi ra bên ngoài đi chơi, nhưng tất cả đều bị tôi lịch sự từ chối. Tôi không có thời gian để ra ngoài, cũng không có cách nào chiêu đãi khách ở trong nhà. Tôi chỉ nói rằng tôi đang chuẩn bị cho một chuyến đi đường dài một mình, và bạn bè của tôi nghĩ rằng tôi bị mắc căn bệnh nghệ thuật văn học, cũng không có đến quấy rồi tôi nữa. Vì thế lỗ tai của tôi cuối cùng đã được thanh tịnh.

   Kỳ thật ngày thường June vẫn tự chiếu cố mình rất tốt. Chị ấy cũng rất nghe lời và cũng có khả năng tự chăm sóc bản thân. Tuy rằng phản ứng có chút hơi chậm, nhưng nó tốt hơn nhiều so với những đứa trẻ thích vui đùa ồn ào. Miễn là không có gì làm chị ấy bị kích thích, chị ấy sẽ không phát bệnh. Tôi đã hướng dẫn chị ấy từng chút một, dụ dỗ chị ấy nói chuyện với tôi. Chị ấy dường như nói chuyện rất nhiều. Mỗi đêm tôi đều ở cửa phòng chị ấy hát cho chị ấy nghe, thường trong nửa giờ hoặc bốn mươi phút là chị ấy có thể đi vào giấc ngủ. Tôi cảm thấy rằng tôi đã đem chính mình trở thành một cao thủ ca xướng chỉ trong hai tuần và tôi đã học được rất nhiều giai điệu hay nhẹ nhàng có tác dụng thôi miên rất tốt, tuy rằng vốn dĩ tôi hát cũng không tệ.

   Bởi vì giấc ngủ của chị ấy đã được cải thiện rất nhiều, chị ấy trông tràn đầy sức sống hơn rất nhiều, khuôn mặt không còn quá mức doạ người, trạng thái tinh thần của chị ấy đã ổn định không ít.

   Mà hiện tại tôi đã nỗ lực rất nhiều để cải thiện công phu nấu ăn của mình. Tiền bối đặc biệt yêu cầu liệu pháp trong thức ăn có thành phần dược liệu . Chúng tôi không muốn cho June uống thuốc, vì vậy điều chỉnh chế độ ăn uống trở thành ưu tiên hàng đầu. Trong thức ăn của chị ấy, rất nhiều dược liệu đã được thêm vào để dưỡng thần và năng lượng, nhân tiện bồi dưỡng cơ thể yếu ớt và tiều tuỵ của chị ấy. Chị ấy đã không làm tốt công việc ở cử, bây giờ chị ấy cần phải bồi bổ.

   Tôi không phải là người giỏi nấu ăn. Kỹ năng nấu nướng của tôi chỉ giới hạn ở một vài món ăn nấu tại nhà, thỉnh thoảng tôi sẽ tự xuống bếp nấu ăn để tự bồi bổ mình khi có thời gian. Lần đầu tiên, tôi bắt đầu nghiên cứu những món ăn phức tạp đó, đặc biệt là những món ăn rau củ trộn với dược liệu. Nó thực sự rất khó để làm được. Mỗi ngày tôi phải ngâm mình trong bếp vài giờ để nghiên cứu. May mắn thay, kết quả nghiên cứu không phải là vô ích, hương vị khá tốt, và June dường như cũng thích nó, sức ăn của chị ấy cuối cùng đã mở rộng rất nhiều.

   Đôi khi tôi tự hỏi, liệu chị ấy có biết ý định ban đầu của tôi là chăm sóc chị ấy không? Nếu biết, tại sao lại chấp nhận nó một cách thoải mái đến như vậy? Theo lý thuyết tôi là một trong những người chị ấy thống hận nhất. Chị ấy hẳn là nên chán ghét tôi, cũng trốn tôi rất xa. Nhưng chị ấy không có, ngược lại cùng tôi ở dưới cùng một mái nhà. Mặc dù tôi vẫn không dám đến gần chị ấy và cũng không dễ dàng đến gần đụng chạm vào chị ấy , tôi sợ rằng chị ấy sẽ lại phát bệnh, nhưng chị ấy dường như không quá có địch ý với tôi. Hầu hết thời gian chúng tôi đều có thể hòa thuận ở chung.

viewjune - phá kénNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ