3.

252 37 12
                                    

"Không còn yêu chị nữa."

"Rất rất ghét"

Mấy từ ngắn ngủi mà như lưỡi dao đâm thẳng vào vết thương sâu hoắm trước giờ vẫn chưa lúc nào thôi rỉ máu của June, nàng lặng người, cố vin vào niềm tin mỏng manh rằng em chỉ đang muốn trả đũa nàng mà thôi. Cho đến khi chính mình bị mắc kẹt nơi ngọn lửa hận thù âm ỉ cháy rực không tắt ở đôi đồng tử đó, nàng mới nhận ra em đang nói thật lòng.

Nàng vẫn nhớ màu mắt em ấy rất đẹp, đặc biệt vào những khi em chân thành cất lên lời yêu dành riêng cho người em yêu, đôi mắt em sẽ ngập tràn dịu dàng đến mức nàng nghĩ bản thân sẽ tan chảy dưới ánh nhìn của em.

Bây giờ vẫn là em, vẫn là View Benyapa nàng yêu, nhưng ánh mắt đó thì không còn nữa.

View thấy nàng không thốt nên lời thì hả hê lắm, lấy lại phong thái của người làm chủ cuộc chơi, xem nàng là bia bắn, dùng lời lẽ làm khẩu súng, cố ghim thật nhiều đạn vào càng tốt.

"Tôi đã nói không muốn nhìn thấy mặt chị nữa rồi, chị thật sự không hiểu sao?"

Lại là nó, hôm qua sau khi nghe em nói xong, nàng đã suy sụp mà mất ngủ hết đêm. June đã phải tốn biết bao kem phấn mới che đi quầng mắt thâm như gấu trúc chỉ vì muốn phải thật xinh đẹp khi xuất hiện trước mặt em mà thôi, còn chọn cả chiếc áo trễ vai em rất thích, xuyên suốt buổi đọc kịch bản em không ngó đến nàng đã đành, còn không tiếc lời khó nghe với nàng.

Nếu đó là điều em muốn, em chỉ muốn biết ý đồ của nàng thôi phải không? Vậy thì nàng sẽ nói.

"Đó là em muốn, còn tôi thì không, tôi muốn được gặp em nhiều hơn."

"Để làm gì? Nếu chỉ để chọc điên tôi thì chúc mừng, chị đã thành công rồi, vui lòng tránh xa tôi ra."

View cười khẩy, như đang thấy câu nói của nàng quá mức buồn cười rồi, em đảo mắt một vòng rồi phẩy phẩy tay để ra hiệu nàng đi đi. June cau mày, sao nàng không biết việc chia tay lại biến người bạn gái hiền dịu, luôn biết chừng mực của nàng xoay ngoắt 180 độ, trở thành một người thô lỗ và kiêu căng như thế chứ?

"Tôi muốn làm lành với em."

"Gì cơ?"

"Có thể nào đừng giận tôi nữa hay không? Chuyện năm đó là tôi sai, tôi xin lỗi em, tôi chỉ muốn bù đắp lại tất cả những gì tôi đã gây ra cho em thôi."

Từ nhỏ June đã được bố mẹ uốn nắn qua vô số lời dạy dỗ về cách đối nhân xử thế, trong đó có một bài học mà nàng không thể quên chính là: làm sai thì phải biết nhận lỗi và sửa lỗi. Lúc còn là con nít, mỗi lần nàng phạm phải sai lầm hoặc có vấn đề về điểm số, nàng rất sợ phải khoanh tay xin lỗi bố mẹ.

Sở dĩ nàng sợ hãi như vậy tất nhiên không phải là vô cớ, mà là vì bố mẹ nàng rất nghiêm khắc và đáng sợ, mỗi lần biết con gái vô tình hành xử không phải đều sẽ cho nàng ăn đòn, cái cây dùng để đánh mông nàng khá dài, mỗi lần đánh xuống sẽ nghe tiếng rất lớn. Như ông bà ta có câu: thương cho roi cho vọt. June chính xác là lớn lên từ trong những trận đòn đau đớn đến sưng mông của phụ huynh, chỉ sau này khi nàng đã học đến cuối cấp, nàng đã ngoan ngoãn hơn và cũng chẳng có lý do để cầm cái cây đó lên nữa. Cái cây đó mới được quẳng vào một góc nhà.

người yêu cũ [viewjune]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ