02

169 18 6
                                    

Lần đầu tiên có thể Hoàng Nhân Tuấn không nhớ quá rõ ràng, nhưng lần thứ hai thì khác, cực kì rõ ràng là đằng khác.

Hoàng Nhân Tuấn bước vào sảnh, tiệc sinh nhật của mẹ Hoàng được tổ chức ở một khách sạn riêng tư. Cậu giữ nét mặt lạnh lùng lặng lẽ quan sát xung quanh.

Mẹ Hoàng nhìn thấy Hoàng Nhân Tuấn từ xa, bà thanh lịch bước tới trước mặt cậu, quàng tay qua vai họ Hoàng ôm nhẹ vào lòng như một cách chào xã giao.

Kể từ khi cậu vào Trung học, bố và mẹ bắt đầu li thân, thậm chí sống ở hai thành phố khác nhau. Vào đầu mùa hè, mẹ cậu quay trở lại đây, dứt khoác li hôn với bố vì đã tìm được ý trung nhân. Cũng đúng, vì hai người quá khác nhau, mẹ là người ở một thế giới khác hoàn toàn so với bố, quyền lực và quy chuẩn. Thậm chí đến cả họ của cậu cũng là theo họ mẹ.

Có lẽ thế giới vốn đã là vậy, nếu không phải định mệnh thì đừng cố gắng quá làm gì. Đừng ảo tưởng mình là thần linh mà đi tìm những mảnh ghép không phù hợp.

Khi đó mẹ hỏi cậu cảm thấy như thế nào, cậu đã nói rằng: "Không sao. Mẹ nên hạnh phúc."

Nhưng còn một câu nữa mà Hoàng Nhân Tuấn đã không nói ra, "Mẹ đã lấy đi hạnh phúc của con, để nó trở thành hạnh phúc của mẹ mà."

Một người đàn ông bước song song với mẹ Hoàng, bà cầm lấy tay cậu giới thiệu với ông.

"Đây là Hoàng Nhân Tuấn, con trai em."

Người đàn ông có khí chất của một gia đình giàu có nhiều đời, rất có uy nghiêm. Ông mỉm cười gật đầu, chìa tay ra.

"Chào cháu. Chú là Lý Trạch, cháu cứ gọi chú Lý là được, người trong nhà không cần câu nệ."

Hoàng Nhân Tuấn bắt tay người nọ, dáng vẻ ngoan ngoãn khẽ đáp một tiếng, "Vâng ạ, chú Lý."

Nói chuyện được một lúc, bỗng dưng Lý Trạch vẫy tay gọi ai đó ở phía sau lưng cậu, nhưng rất xa. Họ Hoàng ngoái đầu nhìn theo hướng bàn tay ông, trùng hợp vừa đúng lúc người kia bước đến.

Cậu hơi ngước lên, khi gương mặt kia hiện rõ trước mắt cũng là lúc giọng nói người đàn ông phía sau vang lên.

"Lý Đế Nỗ, nãy giờ đi đâu vậy? Mau chào hỏi anh con đi."

Hai hàng mày họ Hoàng bất giác chau lại khi nhìn thấy hắn. Còn Lý Đế Nỗ nhướng mày nhìn cậu, tay sờ mũi rất mất tự nhiên.

Lý Trạch bước đến đứng cạnh Hoàng Nhân Tuấn, giơ tay về phía Lý Đế Nỗ, giới thiệu: "Thằng bé là Lý Đế Nỗ, con trai của chú."

Hoàng Nhân Tuấn nhanh chóng thay đổi nét mắt, mỉm cười nhìn người đối diện, suy xét một hồi cũng chìa tay ra.

"Tôi là Hoàng Nhân Tuấn."

Lý Đế Nỗ vẫn còn nhướng mày nhìn cậu, dùng tay ngược lại của mình đập vào lòng bàn tay kia một cách nhẹ nhàng.

"Vâng, anh trai."

Sau khi biết hai người cùng trường, chú Lý thậm chí còn nhiệt tình hơn, nói cậu ở trường giúp chú để ý đến thằng quý tử ngỗ nghịch này một chút. Người phụ nữ đứng bên cạnh ông khẽ cười, khách sáo nói Lý Đế Nỗ và Hoàng Nhân Tuấn hòa thuận được thì rất tốt.

NOREN | Băng ĐăngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ