"A Trừng, Vong Cơ không nói với em hôm nay anh sẽ tới nơi này sao?" Lam Hi Thần cười nói.
Nụ cười của anh thật sự rất chân thành và hòa ái, thanh âm cũng dịu dàng đến mức khiến người khác không thể nghi ngờ. Giang Trừng trong nháy mắt liền mang những suy đoán lo ngại lúc sáng ném ra sau đầu.
Bầu không khí xấu hổ lan rộng như những gợn sóng liên tục khuếch tán. Giang Trừng cố gắng duy trì biểu cảm của mình, làm cho mình thoạt nhìn không giống một paparazzi biến thái muốn đào bới sự riêng tư của người khác. Suy cho cùng, Lam Hi Thần với tư cách là chủ nhân của ngôi nhà này, anh ta xuất hiện ở chỗ này cũng không có gì đáng ngạc nhiên, ngược lại là chính mình... cho dù là lấy thân phận bằng hữu, hay là lấy thân phận nhà thiết kế, không thông báo trước cho chủ nhân mà mạo muội xuất hiện ở chỗ này, đều khiến cho người khác cảm thấy vô cùng thất lễ.
"Em, uh... em muốn đến xem ngôi nhà trước, dù sao ngày mai em cũng sẽ đi làm trở lại..."
Lúc này, cậu cũng chỉ có thể dùng cái cớ sơ hở vạn phần này để che dấu sự chột dạ của chính mình mà thôi.
Tuy nhiên, Lam Hi Thần hoàn lại toàn không biểu hiện ra bất kỳ khó chịu nào, ngược lại thoạt nhìn thập phần kinh hỉ, nghiêng người ra mời Giang Trừng nhanh chóng tiến vào tòa nhà.
"A Trừng, em cũng quá liều lĩnh rồi, thân thể vẫn chưa bình phục hẳn đã đi xa như vậy. Tại sao Vong Cơ lại không ngăn cản em, thật sự là..."
"Em không nói với cậu ta, cậu ta hoàn toàn không biết em sẽ đến đây." Giang Trừng vội vàng giải thích vì lo lắng sẽ gây ra mẫu thuẫn giữa hai anh em.
Lam Hi Thần nhíu mày nhìn cậu một cái, không nói gì, nhưng trong ánh mắt lại có vài phần trách cứ cậu quá liều lĩnh. Giang Trừng nhưỡng lông mày, từ trong mũi hừ một tiếng:
"Em cũng không phải tiểu hài tử lên ba, muốn làm cái gì còn phải báo cáo trước cho anh sao?"
Lam Hi Thần cười khổ lắc đầu:
"Không dám, Lam mỗ chỉ là quan tâm quá nên loạn. "
Ngữ khí những lời này chân thành đến mức Giang Trừng vốn đã chột dạ, nghe xong càng cảm thấy áy náy, mềm giọng giải thích:
"Thân thể của đã không sao, vừa rồi trên đường tìm đến đây cũng không xảy ra vấn đề gì, anh không cần quá lo lắng. Hôm nay em đến xem thực tế ngôi nhà, để dễ dàng hơn trong việc thiết kế cải tạo. "
"Việc cải tạo ngôi nhà này chỉ sợ không dễ dàng, chắc sẽ khiến em khá vất vả." Lam Hi Thần cười nói.
Thấy Lam Hi Thần bị mình dẫn dụ tới đề tài khác, Giang Trừng cảm thấy yên tâm, mỉm cười với anh: "Vất vả cái gì, anh cũng không phải không trả tiền. Đã ra ngoài làm việc, làm gì có công việc nào là không vất vả chứ . "
Nói xong cậu liền có chút hối hận. Bởi vì ngôi nhà hiện ra trước mắt cậu, quả thực không thể gọi là nhà nữa.
Tòa nhà cũ này dường nhu từ hàng trăm năm trước đã không được bảo trì tốt. Tuy rằng phần khung của ngôi nhà vẫn còn, nhưng quá mức rách nát. Nó mục nát đến mức đứng bên ngoài có thể nhìn thấy nửa sau hai bên sương phòng, nhìn thấy cả bầu trời xanh thẳm hiếm thấy trong mùa hè này.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Hi Trừng - XiCheng] HÀNG XÓM【曦澄 - 邻居】
FantasyTừ cháp 1 ~ 12 đã có nhà xichengdang làm. Ở đây chỉ làm những chương thiếu vì không chờ đợi thêm được nữa :(