Đến những ngày gần cuối năm, cũng coi như là Trọng Thoại đang trải qua thời kì bận rộn, sốt sắng nhất ở trong công ty này.
Bởi vì năm ngoái, công ty lại khai phá và phát triển thuận lợi một mảng thị trường mới, đến cuối năm nay cũng đã kiếm được bộn tiền. Cho nên, buổi tiệc tất niên năm nay của công ty tổ chức cũng ưu ái thưởng lớn cho nhân viên đã cống hiến hết mình làm việc trong một năm qua. Lần này, buổi tiệc tất niên hằng năm cũng được công ty tổ chức rất là phô trương. Phòng nhân sự bao cả một phòng hội trường riêng cao cấp, ngoài cửa còn trải cả thảm đỏ. Mỗi một vị nhân viên đều phải ăn mặc âu phục chỉnh chu để đến dự tiệc. Mà trước khi vào cửa, còn phải dừng ở trước tấm áp phích to in toàn tên và logo của công ty mà kí tên, chụp ảnh, trong khoảnh khắc này, mọi người đều rất là có khí thế của minh tinh.
*
Trọng Thoại cũng đã chuẩn bị kỹ càng một bộ âu phục tươm tất cho ngày đặc biệt này. Tuy, kiểu dáng của bộ âu phục này vừa giản dị, cũng không quá cầu kỳ hay là quá nổi bật, nhưng lại nhã nhặn. Trên túi áo ở trước ngực áo vest được kẹp một cây ghim hàng hiệu, phía dưới lại là một bảng tên nhỏ. Nhưng có một điều còn chưa hoàn mỹ, đó chính là cậu vẫn không tìm được một chiếc cà vạt thích hợp với bộ âu phục này.
Cà vạt chỉ có một màu sáng thì lại quá tầm thường, mà giống hệt như mấy cái cà vạt mà quản lí phòng buôn bán mậu dịch ở sảnh lớn vẫn hay đeo đi. Mà, cà vạt màu đỏ tươi, thì nhìn lại quá hợm hĩnh, như là mấy gã nhà giàu mới nổi ở bên trong mấy bộ phim truyền hình Đài Loan hay chiếu hàng ngày ở trên ti vi.
Tốt nhất vẫn là nên tìm được một chiếc cà vạt sẫm màu, được thiết kế thuần một phong cách Bắc Âu. Không cần nhiều, chỉ cần một cái cà vạt như thế này là được rồi. Nhưng mà cậu đã tìm tới tìm lui vẫn không tìm được một cái nào vừa ý cả.
Cậu lại mới vừa nhớ ra. Bữa trước, cậu có đi tiệm giặt quần áo lấy về một bộ chính trang giúp cho Hữu Hân. Hình như, trong đó có một cái cà vạt, khá là hợp với ý muốn lúc này của cậu đi. Nhưng, lại không biết là anh ấy có chịu cho mượn hay không đây.
Sau khi đã tự chuẩn bị kỹ một đống lời giải thích, Trọng Thoại lấy hết dũng khí mà gõ lên cửa phòng của Hữu Hân. Mà, trong lúc này, anh đang cầm lấy điện thoại áp ở bên tai, vừa nghe tiếng gõ cửa liền nhíu mày, nhìn về đây, thấy cậu đang đứng ở trước mắt mình, như là đang ra hiệu hỏi cậu : có việc gì không?
– Chuyện này...
Trọng Thoại còn chưa nói hết lời, thì Hữu Hân đã liền giơ tay lên, ra hiệu cho cậu, khoan hãy lên tiếng. Tiếp theo, anh quay đầu về phía điện thoại, hiện lên ý cười đầy mặt vừa nói:
– Ai~ đúng rồi, tổng giám đốc La. Được, được... Tôi biết, tôi biết. Ông yên tâm, hợp tác vốn là một kế hoạch lâu dài. Ông cũng biết tôi không phải là loại người miệng lưỡi ba hoa, chỉ biết phọt ra mấy lời lẽ khoác lác, mà đến lúc làm lại không làm được gì. Hiện tại, mọi người làm việc đều là nên thận trọng một chút mới tốt. Ông nói có đúng không? Cố hết sức mà. Ha ha. Nhất định, nhất định! Ừ, mai mốt gặp lại. Giữ liên lạc. Ừ, ừ...
BẠN ĐANG ĐỌC
THÀNHGIANG | ANH RỂ
FanfictionNV: Trọng Thoại - Hữu Hân TG: Siro Bạc Hà - CT: Chị gái mất sớm, trước khi qua đời gửi gắm người yêu làm ơn chăm sóc cậu em nhỏ dại ở quê. Hai kẻ không vừa mắt nhau bị lời thỉnh cầu này kéo lại, ở chung vài tháng từ từ thấu hiểu, từ người dưng trở t...