011

1.5K 93 2
                                    

Wangho không nhớ nổi Sanghyeok buông tay từ lúc nào, cậu tựa như bị nhấn chìm, mãi đến khi ý thức quay lại lần nữa, Sanghyeok đã ung dung rút khăn giấy ra lau tay xong rồi.

Vừa nãy bắn tinh quá gấp, chưa kịp lôi thứ gì ra che chắn phía trước, bây giờ dịch đục vương vãi, văng tung tóe dưới gầm bàn lẫn sàn nhà, đôi mắt Wangho vừa rũ xuống lại dời sang chỗ khác ngay lập tức, chỉ biết lỗ tai mình càng ngày càng nóng.

Thân dưới của cậu cũng là một mảnh nhớp nháp, vải vóc gần đũng quần vạ lây không ít. Sanghyeok vươn tay muốn giúp cậu, lại bị Wangho nhanh chóng giật mất chùi sơ một phen, vội vàng kéo khóa quần, lôi vạt áo xuống hết cỡ rồi bật dậy chuồn đi nhà vệ sinh.

Sanghyeok đứng lên nhường chỗ, nhìn người kia lách qua hắn hối hả bỏ chạy. Hắn vứt giấy đã sử dụng vào thùng rác, không nhanh không chậm bám theo sau.

Sanghyeok nhìn chằm chằm phòng thứ hai trong nhà vệ sinh rất lâu, mặc cho hắn có gõ thế nào cũng chẳng ai thèm đáp lại, thế nhưng hắn chắc chắn Wangho đang trốn sau cánh cửa này, thậm chí chả cần khom lưng để nhìn khe hở phía dưới xác nhận.

Wangho thật chẳng hiểu nổi suy nghĩ của mình, dẫu biết rõ Sanghyeok đang đứng bên ngoài, bản thân cũng không thể ở trong này vĩnh viễn. Vậy mà tay vẫn siết chặt khóa cửa, chỉ cần tưởng tượng đến lúc đi ra phải đối mặt với cục diện gì, cậu lại nhấc chân hết nổi, chỉ hi vọng thời gian trôi qua chậm một chút.

Wangho lợi dụng sơ hở để thất hứa, vốn dĩ có rất nhiều phương pháp để xử lý chuyện này. Nếu như Sanghyeok thật sự tức giận, có thể trực tiếp công khai mấy tấm hình, nhưng hắn lại không làm thế, Wangho nào dám nghiền ngẫm nguyên nhân phía sau, chỉ sợ so với khỏa thân thì chân tướng càng khiến người ta kinh hoàng hơn.

Rốt cuộc Sanghyeok gõ lên cánh cửa khóa trái thêm hai lần, đi rửa tay cẩn thận, sau đấy đứng dựa vào phòng đối diện.


Nhà vệ sinh yên tĩnh y như chùa bà đanh, weibo cũng lướt hết rồi, tin nhắn cuối cùng với lũ bạn trên WeChat là từ hai tuần trước, Sanghyeok đang cân nhắc có nên tìm vài bộ phim xem giết thời gian chút không, chợt thấy Wangho lén lén lút lút thò đầu. Cũng may nhà vệ sinh sạch sẽ thoáng đãng, nếu không hai người họ đã sớm chết ngộp trong này.

Wangho mới vừa bước ra khỏi phòng, lập tức bị Sanghyeok nắm cổ tay đẩy ngược trở về, nhanh chóng bấm chốt. Cánh cửa mở rồi lại đóng, một người biến thành hai người. Sanghyeok nhấn cậu lên vách tường, nhìn cậu cười lạnh một tiếng: "Rốt cuộc phải bao nhiêu lần mới chịu rút kinh nghiệm?"

Sanghyeok còn chưa kịp hỏi vì sao cậu muốn trốn, Wangho đột nhiên chen ngang nói: "Thật ra cậu chỉ kiếm cớ để ngủ với tớ thôi đúng không?"

"Gì chứ?" Sanghyeok sửng sốt khi nghe câu hỏi này, biểu tình trên mặt nhất thời hơi cứng nhắc, trong bụng hết sức hoài nghi, tự thấy chút tâm tư này che giấu rất khá, ngay cả bản thân còn chưa kịp nhận ra đâu, lý nào lại bị Wangho phát hiện trước.

"Cậu chán nữ sinh rồi, nên muốn trải nghiệm thử cảm giác với nam sinh." Màu đỏ trên má Wangho vẫn chưa tản đi hết, nhưng lại cố tình trưng bộ mặt nhìn thấu cuộc đời, giống như đang khuyên kẻ phong lưu quay đầu, "Kỳ thực cậu không cần phải chọn tớ, cậu xem tớ nè mặt mũi xấu xí đã đành, đằng này trên giường lại chẳng có tí tình thú, hơn nữa lần trước..."

"Nhưng cậu nghe lời." Sanghyeok kéo dài âm tiết, nở nụ cười giễu cợt, "Cái miệng nhỏ phía sau cũng rất giỏi hầu hạ người khác."

Khóe môi Wangho giật giật, cố vờ như mình chẳng thèm để ý. Cậu cảm giác người trước mặt hình như càng bực bội hơn, ánh mắt hắn lạnh buốt, trắng trợn nhìn cậu chằm chằm.

Sanghyeok đâu chỉ bực bội, hắn còn đang cực kỳ phẫn nộ. Quả thật hắn không ngờ tới trong lòng Wangho mình chính là loại người như vậy, một kẻ ăn chơi trác táng bước ngàn bụi hoa, mỗi ngày tinh trùng lên não luôn nghĩ đến những chuyện dâm loạn.

"Vậy nếu... Tớ không nghe lời cậu nữa?" Wangho khó khăn mở miệng, cậu cũng chả biết nói những lời này để làm gì, cứ làm như nói ra thì có thể xoay chuyển tình huống ấy.

"Không nghe lời?" Sanghyeok hừ lạnh một tiếng: "Chẳng phải vẫn còn tấm hình sao?"

Wangho hoàn toàn im lặng, nắm điểm yếu trong tay, thiếu gia họ lee đâu sợ cưng tạo phản. Cậu cũng chẳng biết có nên cảm ơn Sanghyeok vì đã giúp cậu sáng mắt nhìn rõ tình hình thêm lần nữa không, chính mình tựa như đã ký khế ước bán thân rồi, nên làm gì chớ nên làm gì đều do chủ tử định đoạt. Sanghyeok để cậu làm nha hoàn thông phòng, cậu cũng chỉ có thể ngoan ngoãn hầu hạ, tự mình bành trướng nảy sinh tâm tư không nên có, thiếu gia họ lee lập tức dùng hành động thực tế chứng minh cho cậu biết rốt cuộc ai mới là chủ nhân trong phủ này.

Vốn dĩ Sanghyeok chưa tính làm gì hết, theo lý mà nói chuyện Wangho tránh hắn lúc trước đều qua cả rồi, hắn kéo Wangho vào đây chỉ vì sợ người chạy mất, hơn nữa cảm thấy rút ngắn khoảng cách dễ tạo ra sức uy hiếp hơn.

Thế nhưng Wangho lại nghĩ hắn như vậy, thùng thuốc súng của Sanghyeok ngay tức khắc nổ tung. Nếu hôm nay không thể ngồi vững hình tượng đại thiếu này, hắn sẽ cảm thấy có lỗi với thanh danh mình trong lòng Wangho.

"Cậu nói xong chưa?" Sanghyeok buông tay Wangho ra, lui về phía sau một bước dựa lên bức tường đối diện, chỉ thân dưới đang dựng thẳng của mình với Wangho, "Liếm nó đi."

Wangho khiếp sợ ngẩng đầu nhìn Sanghyeok, hốc mắt đỏ chót vì xấu hổ, sắc mặt thay đổi mấy lần, cuối cùng chịu hết nổi áp lực đành nhắm tịt mắt, từ từ ngồi chồm hổm xuống, run tay cởi khóa quần Sanghyeok, móc vật kia ra khỏi quần lót.

Mi Wangho dày tựa phiến lá, bờ môi phấn nộn hơi hé mở, đầu lưỡi đỏ thắm thấp thoáng bên trong, rụt rè lướt qua bộ phận sinh dục của Sanghyeok, ngay khi vừa tiếp xúc đã giật bắn rụt về, một lát sau mới do dự tiến tới lần nữa, cánh môi mỏng dán lên đỉnh lỗ nhỏ, giống như đang dịu dàng hôn nhẹ nó.

Hai mắt Sanghyeok hằn tơ máu, dương vật lập tức sưng đến dọa người. Trong lòng hắn vốn đang tràn đầy phẫn nộ vì bị hiểu lầm, thậm chí còn có chút ấm ức, bây giờ chỉ cảm thấy mình thật con mẹ nó già mồm! Wangho nghĩ không sai, có thể hiện tại tinh trùng hắn vẫn chưa lên não, nhưng vừa nhìn thấy dáng vẻ này của Wangho thì chỉ hận không thể làm hắn bật khóc mới thôi.

dương vật bị tuốt lộng mấy cái, sau đấy đỉnh chóp được khoan họng ấm áp chậm rãi bao bọc, Wangho cẩn thận nhớ lại hình ảnh trong "Giáo trình dạy học", máy móc mà nuốt vào nhả ra gậy thịt Sanghyeok. Cậu chưa có kinh nghiệm gì hết, hàm răng vô tình đụng trúng, Sanghyeok nhất thời "A" một tiếng.

Wangho giương mắt áy náy, cậu cảm thấy mình cũng sắp Stockholm* đến nơi rồi, giờ là thời điểm nào mà còn sợ làm hắn đau. Giả sử để cả hai cùng ăn dưa của nhau, nếu cậu dám lặp lại hành động này lần nữa, đoán chừng giờ cậu đã bị Sanghyeok cắn nát bét.

Chuyên mục phổ cập: Hội chứng Stockholm hay quan hệ bắt cóc là thuật ngữ mô tả một loạt những trạng thái tâm lý, trong đó con tin lâu ngày chuyển từ cảm giác sợ hãi, căm ghét sang quý mến, đồng cảm, có thể tới mức bảo vệ và lây nhiễm phẩm chất xấu của kẻ bắt cóc. Hội chứng Stockholm không chỉ phát triển ở những nạn nhân bắt cóc mà còn có thể xuất hiện dưới bất cứ ai nằm trong dạng quan hệ vô cùng thân thiết và gần gũi với người xúc phạm, đánh đập, đe dọa, hành hạ (tâm lý hoặc thể xác) chính mình.

Cậu còn chưa kịp thấy rõ nét mặt Sanghyeok, đã bị người kia nắm tóc thúc vào, quy đầu lớn bằng quả trứng gà chui tọt vào miệng đè lên ống thanh quản. wangho bất ngờ bị đỉnh đến trợn trắng mắt, cậu cố nén cơn buồn nôn theo phản xạ tự nhiên, lệ lập tức tràn ra hốc mắt, không ngừng tuôn rơi trên khuôn mặt.

Wangho cảm thấy bản thân bị lừa dối nghiêm trọng, biểu cảm của mấy cô diễn viên trong phim heo rõ ràng khoái lắm mà, làm chuyện này trông cứ như ăn cục kẹo liếm que kem, trên thực tế thì hoàn toàn không phải như vậy đcm! Đợi sau khi cậu thoát khỏi nhà vệ sinh, nhất định phải tiên phong tẩy chay JAV! Xem phim heo làm cái gì?! Lừa gạt quần chúng, hại nước hại dân.

Wangho chỉ cảm thấy gậy thịt trong miệng càng nở càng lớn, cứng rắn mà tăng nhanh tốc độ ra vào, đâm đến mức miệng cậu hết đóng nổi, nước bọt chưa kịp nuốt theo khe hở khóe miệng cậu chảy xuống trong lúc ngậm mút, thuận cầm cậu nhỏ tí tách. gậy thịt Sanghyeok cũng bị ướt đến sáng óng ánh, vô cùng thu hút ánh sáng đèn trần trước mắt hắn.

Cảm giác rùng mình vì bị xâm chiếm lại dâng lên, dường như gien lưu lại từ thời xa xưa của nam giới rất sùng bái mấy chuyện tai ương, bởi lẽ cậu vừa cảm thấy khủng hoảng với tình cảnh này, lại không tự chủ được mà âm thầm nảy sinh chút khát vọng muốn thân mật.

Mùi tanh nồng dần dần tràn ngập khoang miệng, sức chịu đựng của Sanghyeok nhỏ kiêu ngạo thật đáng kinh ngạc, bắp thịt hai gò má cậu đã mỏi nhừ rồi, chỉ muốn được giải thoát nhanh lên một chút, vì vậy càng dốc sức hầu hạ.

Miệng của Wangho thật ra cũng chưa quá linh hoạt, chẳng biết kiểm soát lực độ lên xuống, đầu lưỡi mềm nhũn đá trái phải lung ta lung tung, khiêu khích nhiều hơn là thư thái. Nhưng không ngăn được từng làn sóng khoái cảm ập tới trong lòng Sanghyeok, dáng vẻ Wangho bị hắn làm cho đỏ mắt ngoác mồm, đặc biệt hơn nữa là phản ứng sinh lý giữa yết hầu, mỗi lần thúc vào lại co rút một chút, khiến Sanghyeok càng kích động hơn.

Sanghyeok thấy mình cũng sắp sửa bắn tinh, mãnh liệt đâm chọc vài cái bèn chuẩn bị rút ra, nào ngờ mới vừa rút được một nửa thì Wangho như chợt thông suốt mà khẽ hút mạnh trên quy đầu, đời đời con cháu của Sanghyeok đành bàn giao tại mảnh đất nhỏ trong miệng Wangho.

Wangho đâu lường trước được biến cố bất ngờ này, vốn dĩ chỉ định nuốt nước bọt thôi, ai dè xui xẻo bị sặc, chờ cậu kịp phản ứng, trong miệng chỉ còn lại mùi tanh nồng chưa tan hết.

Sanghyeok nhìn người đang che miệng cúi đầu, bả vai run rẩy kịch liệt, mấy giọt nhỏ như hạt đậu dính trên mu bàn tay. Hắn xé tờ giấy đưa tới: "Phun ra, lau miệng đi."

Wangho ngẩng đầu nhìn hắn, lông mi ướt nhẹp, cong vút dụ người, miệng cậu xẹp lép, hồi lâu mới nhút nhát trả lời, còn mang chút nức nở khàn khàn: "Nuốt, nuốt rồi..."

Lời nói vô tình có thể giết người! Sanghyeok cảm giác mình sắp nổ tung, tại sao trước kia hắn không phát hiện ra Wangho sẽ quyến rũ như thế?! Thời gian giác ngộ ngắn ngủi vừa trôi qua, hắn túm lấy Wangho, đem người áp mặt lên trên cánh cửa, kéo quần đối phương xuống trong chớp mắt.

"Đừng, đừng mà! Cậu cậu cậu, chả phải cậu mới —" Wangho sốt ruột, quay đầu ồn ào, hai mắt vốn đỏ bừng bây giờ càng đỏ hơn, trực tiếp khiến Sanghyeok nhìn tới cương cứng. Sanghyeok bắt đầu hoài nghi phải chăng mình thích xem người khác khóc, nếu không vì sao mỗi lần hắn thấy Wangho đều khó mà khống chế chính mình.

Wangho phát giác mông mình bị Sanghyeok tách ra, một cây gậy đang ở trạng thái bừng bừng hưng phấn đâm vào phía sau miệng huyệt: "Cậu thử một chút được không?"

"Cậu cương rồi." Chưa đợi Wangho chống cự thêm bước nữa, một tay Sanghyeok đã sờ lên phân thân Wangho, một tay xuyên vào vạt áo phía trước, xoa nắn núm vú Wangho. Hắn hà hơi vào tai Wangho, hài lòng nhìn da gà tranh nhau nổi lên, giọng nói trầm thấp hấp dẫn đầy mê hoặc: "Cậu không muốn?"

"..." Mới vừa trải đời đã tham gia vào nhiều tình cảnh hoạt sắc sinh hương như vậy, chỉ số hormone trong không khí tăng mạnh, chỉ cần là đàn ông thì đều cứng! Này là phản ứng sinh lý bình thường thôi đại ca! Cứ làm như cậu đói khát kinh khủng lắm á!

"Thật sự không được, tớ chưa làm thanh lý, hơn nữa cũng đâu mang bao!" Wangho cố gắng tìm luận cứ bác bỏ ý tưởng hoang đường của Sanghyeok.

Sanghyeok suy tư chốc lát, bày tỏ khéo léo chống cự không phải là chống cự. Hắn bảo Wangho thu tay về, vỗ vỗ mông Wangho, khẽ cười một tiếng" "Đừng lo lắng, kẹp chặt đùi, tớ không đi vào."

Wangho tuyệt vọng nhắm mắt, cậu đã nghĩ xong tựa đề tin nóng ngày mai luôn rồi.

Kinh hoàng! Hai thằng đực rựa của trường đại học X vật nhau trong toilet thư viện suốt hai giờ liền, đây rốt cuộc là đạo đức suy tàn hay méo mó nhân tính?

Trong lúc suy nghĩ cậu còn đang bay tán loạn, Sanghyeok đã không chút lưu tình dán vào chân cậu chuyển động. Vùng da non mềm nhất giữa hai chân bị cọ đến nóng hừng hực, tay phải Sanghyeok xoa nắn dương vật Wangho, quy đầu to lớn đè lên túi tinh thỉnh thoảng sượt qua khe mông, còn luôn ma sát với hậu huyệt cậu. Wangho sợ hắn bất ngờ đâm vào, dưới sự căng thẳng đặc biệt nhạy cảm, chỉ cảm thấy khoái cảm còn cường liệt hơn so với lúc cắm vào.

Wangho nhanh chóng bị thúc đến eo chân bủn rủn, hai tay chống đỡ hết nổi, nửa người trên dán vào cảnh cửa thở hổn hển. Cánh cửa mỏng manh khó khăn gánh lấy trọng lượng hai người, trái xô phải ngã mà vang "Két két", ở trong phòng vệ sinh yên tĩnh qua lại dập dờn, tiếng nước lép nhép của nửa người dưới dần gia nhập vào, âm thanh va chạm thể xác giống như được mở loa phóng thanh vậy.

Đoạn giao hưởng này một khi vang lên thì không dứt được, Wangho vừa xấu hố vừa mất kiểm soát muốn lau nước mắt, chẳng qua vì tiền đồ của cậu bây giờ, không thể khóc thật được, khóe mắt cậu ẩm ướt đỏ bừng mà mềm nhũn dựa vào Sanghyeok, bị cái tay làm loạn khắp nơi của Sanghyeok sờ tới khó nén nổi tiếng rên rỉ.

Chẳng biết qua bao lâu, dưới tốc độ tăng nhanh của Sanghyeok, hai người kết thúc cùng lúc, tinh dịch từng cỗ từng cỗ bắn lên cánh cửa, giữa hai chân Wangho thấm ướt mảng lớn.

Sanghyeok xé một đống giấy lau sạch chân cho Wangho, giúp cậu mặc quần áo ngay ngắn, tiếp theo phi tang chứng cứ trên cánh cửa. Thực chất lần này Wangho vẫn chưa từ bỏ ý định chống cự, chỉ là so với trực tiếp đi vào thì gián tiếp như vậy tốt hơn nhiều. Hai người dựa vào cửa thở một lát, phòng vệ sinh lại hoàn toàn khôi phục yên tĩnh, cũng chẳng biết giữa quá trình có ai vào hay không, nếu là có, chỉ sợ bị hành vi không biết xấu hổ này dọa chạy mất dép.

Sanghyeok đang sửa soạn lại ngoại hình, phát hiện đối phương đang nhìn mình ấp úng mãi, mất kiên nhẫn hỏi: "Sao đấy?"

Wangho im thin thít, rốt cuộc vẫn không định cho qua, oan ức ngóng ngóng mở miệng: "Chả là... Vừa rồi cậu mới bắn hai lần..."

"Thì?" Ánh mắt Sanghyeok thoáng nghi hoặc. Chuyện này có vấn đề gì? Chẳng phải cậu cũng bắn hai lần? Coi như muốn đòi công bằng, mỗi người hai lần, đều ngang ngửa nhau cả thôi.

"... Muốn... Muốn cậu trừ bớt hai cái bao..."

Giọng Wangho đè thấp đến mức nghe không rõ, nhưng Sanghyeok lại cảm thấy có tiếng sấm nổ bên tai, ánh mắt lại rực lửa trong chớp nhoáng.

"Đệt!" Sanghyeok thầm mắng một câu, bình tĩnh hít sâu, kéo mạnh cửa đẩy Wangho ra ngoài.

Con mẹ nó còn dám nán lại chung với nhau! Đcm vậy hôm nay xác định ai cũng đừng hòng đi!

[fakenut] kẻ thù hóa người tìnhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ