Doyoung thức dậy trong bóng tối. Mặc dù còn rất lâu mới đến giờ báo thức nhưng đôi mắt ấy vẫn mở to đầy bực bội. Nếu nhắm mắt lại để ngủ vào lúc này, hẳn sẽ dễ dàng chìm vào giấc ngủ hơn. Doyoung đứng dậy, ngồi ở mép giường. Trong suốt cuộc đời đại học của mình, Doyoung sống một mình trong một căn phòng nhỏ hơn nhà của bố mẹ anh, nhưng đó là một căn phòng rộng rãi hơn bất kỳ sinh viên đại học nào khác. Có một chiếc bàn ngay trước giường và một chiếc máy tính xách tay được mở đang nằm trên bàn. Nếu nhìn kỹ vào màn hình tinh thể lỏng tối đen đó, hình ảnh sẽ được phản chiếu như một tấm gương. Khi đôi mắt đã quen thuộc với bóng tối, khuôn mặt của Doyoung được phản chiếu rõ trong đó. Không có bất kỳ cảm xúc nào trên khuôn mặt ấy. Một sự im lặng vô tận.
Bốp!
Doyoung đánh vào đùi mình. Bốp! Bốp! Nắm đấm của Doyoung tự động tăng sức lực với tốc độ không đổi. Nỗi đau hiện rõ trên khuôn mặt Doyoung. Tuy nhiên, bàn tay vẫn không dừng lại. Tất cả như chìm trong im lặng. Chỉ có âm thanh của những cú đánh vang vọng trong không gian yên tĩnh. Một khuôn mặt hốc hác phản chiếu trên màn hình. Đùi của anh ngày càng bầm tím. Vết thương mới chồng lên vết bầm cũ. Hành động được lặp lại cho đến bình minh.
Cho đến hiện tại.
Bàn tay của Doyoung đã dừng lại. Anh gần như đã hình thành những thói quen giống nhau khi ở một mình. Một thói quen xấu mà anh nghĩ rằng mình đã bỏ được từ lâu. Dù sao thì gần đây cũng thật khó khăn. Nắm đấm mở ra nắm lại nhiều lần buông xuống bất lực.
Anh nhìn vào bức tường dẫn đến phòng bên cạnh trong một thời gian dài. Tất nhiên, không thể nghe thấy bất kỳ âm thanh nào cả. Như thể không có ai trong phòng.
Phòng bên cạnh đã từng được sử dụng như một nhà kho trong quá khứ. Một không gian lưu giữ những thứ mà bạn vứt bỏ hoặc những thứ khó xử lý và bị lãng quên. Kể từ khi thành viên mới của gia đình chuyển đến, các vật dụng trong đó đã bị vứt bỏ hoặc cất dưới tầng hầm. Như phủ nhận tất cả mọi chuyện đã xảy ra trước đó.
Đúng lúc đó, điện thoại di động của anh rung lên.
[Anh đã dậy chưa?]
Đó là tin nhắn từ Jiyeon. Lúc này anh thấy biết ơn vì tin nhắn đến đúng lúc đã đưa anh trở lại thực tại. Doyoung nhìn vào điện thoại di động của mình một lúc. Trong tương lai mà Jiyeon mơ ước, có Doyoung. Và Doyoung cũng tin rằng anh muốn có tương lai đó. Nhưng ở bước quyết định. Có một điều gì đang chặn lại bước đó. Một thứ gì đó giữ mắt lấy cá chân của Doyoung.
Cả ngôi nhà yên tĩnh như thể đang ngủ. Doyoung lau khuôn mặt thô ráp của mình. Sau khi trả lời tin nhắn, Doyoung đi vào phòng tắm. Tất cả mọi thứ đang vận hành đúng với quỹ đạo của nó. Mọi thứ đang ở đúng vị trí. Doyoung cũng sẽ như vậy.
⌘
"Vậy thì, tiền bối, anh đóng vai khách hàng nhé?"
"Ừ. Thế nào cũng được."
Jungwoo trả lời trong khi nhìn lướt qua sách giáo khoa đàm thoại tiếng Trung trung cấp. Donghyuck, người được ghép đôi ngẫu nhiên trong phần thuyết trình tình huống, đã gạch chân từng dòng 'Khách' trong cuốn sách của cậu.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Dowoo] Ngôi nhà cá vàng
RomanceKhi nghĩ về bí mật không thể kể cho ai, tôi cảm thấy mình cô đơn hơn bất kỳ ai trên đời.