đỗ phú quí x nguyễn ngọc dương
dpq x ahd
(/)không hiểu sao mình thấy quiali/aliqui khó viết quá nên thôi, tình yêu sô cô la kẹo mút thôi ha
♡♡♡
"anh quí, em thích anh"
đồng ý đi, đồng ý đi, đồng ý đi, em xin anh đấy quí ơi.
mặt của ngọc dương ngay bây giờ nó chẳng biết nên biểu cảm như thế nào nữa rồi, đầu não của nó như thể dừng hoạt động, chẳng còn bất cứ âm thanh gì có thể lọt vào tai của nó nữa rồi.
"anh không biết nữa, nhưng em thích anh ở điểm nào? em thích anh từ khi nào? hmm.. và, cả vì sao em thích anh?"
cảm tưởng với người mờ nhạt như anh, anh sẽ mãi mãi, mãi mãi không bao giờ trong cuộc đời có những khung cảnh 'kỳ lạ' như thế này?
"từ từ, đợi đã, cứ đứng đây nó không phải là cách, anh đi sang quán nước bên kia với em nhá? đứng ở đây mãi mỏi chân anh lắm"
để anh của nó đứng đây mãi thì nó thương anh lắm, phú quí chưa kịp ậm ừ gì thì đã bị đẩy sang một góc khuất phía dưới gốc cây ở quán cà phê bên cạnh. ít nhất thì nếu quí có từ chối nó, thì cũng là một mình anh thấy nó khóc.
nó kéo anh đặt lên ghế, còn nó thì ngồi dưới sàn chờ đợi câu trả lời của anh.
"anh ơi.. trả lời em đi ạ!"
"à thì, cái này.."
mùi này quen lắm, từ chối à? em sẵn nước mắt rồi, anh cứ nói đi, em chịu được.
"dương ơi.. em cho anh thời gian suy nghĩ nhé?" anh mím môi, mặt hơi gượng gạo nói tiếp "anh hứa, anh hứa chỉ trong mai thôi, mai thôi anh sẽ có câu trả lời cho em ngay"
"em đợi anh ạ" ngọc dương cố gắng nặnnra một nụ cười, cảm giác của nó hiện tại là có vẻ mắt của nó bắt đầu có hơi rưng rưng.
anh rất sợ làm cho người khác khóc, nhất là nó, nhưng ít nhất anh vẫn hiểu thứ bản thân hiện tại cần nhất là thời gian suy nghĩ về việc này.
nó đứng dậy, tay lau nước mắt nó nhìn qua anh đưa ra lời đề nghị "em đưa anh về nhé? dù sao cũng tiện đường"