Chap healing, chữa lành tới đây~~~
Những ngày tháng cuối năm luôn luôn bận rộn, phần vì những trận đấu chí mạng, tiền cược thì càng ngày càng lớn, phần vì các khu phố đèn đỏ và tiền nợ cũng theo năm mới mà rũ rượi kéo tới.
Không hiểu tại sao dạo này Jeong Ji Hoon lên sàn đấu lại không liều mình như lúc trước. Hắn sợ, rồi lại luyến tiếc.
Từ ngày bước chân vào con đường này Jeong Ji Hoon cũng chẳng biết sợ ai. Cuộc sống... dù sao cũng có ai luyến tiếc hắn đâu chứ. Có thể ngay cả người thiếu niên trước mắt này cũng sẽ thật hạnh phúc khi hắn chết đi. Em chắc không luyến tiếc hắn đâu... Còn hắn, ánh mắt Jeong Ji Hoon khẽ nhìn về con mèo nhà nhỏ đang cúi đầu ăn cơm kia, khẽ cười trào phúng.
Hắn luyến tiếc em.
Từ đêm hôm đó, Jeong Ji Hoon và em sống chung, ngày càng dễ chịu hơn. Dù Lee Sang Hyeok vẫn chưa mở miệng nói chuyện, nhưng ít nhất không còn nhìn hắn đầy chán ghét như xưa.
Có những hôm Jeong Ji Hoon về trễ, vẫn sẽ có đồ ân dọn để sẵn chờ hắn. Một cảm giác ấm áp nhẹ nhàng như dòng suối chảy mát lòng hắn.
"Cuối tuần tôi đưa em ra ngoài nhé, cuối năm có nhiều thứ vui lắm đấy, Sang Hyeok thích không"
Lee Sang Hyeok quay sang ngơ ngẩn nhìn hắn, thấy hắn Jeong Ji Hoon nói xong vẫn bình thản tiếp tục ăn.
Em lại buồn bã rũ đôi mi dày xuống. Có lẽ là ảo giác rồi, đã gần một năm Lee Sang Hyeok chưa được ra khỏi căn nhà này, hắn sợ em chạy mất. Dù em có cầu xin hay khóc lóc thế nào thì phạm vi lớn hơn căn phòng chỉ là căn nhà mà thôi.
Không thấy được ánh mắt vui vẻ chờ mong của Lee Sang Hyeok như dự đoán, hắn nắm chặt chiếc đũa trên tay lên tiếng lần nữa.
"Sang Hyeok... có muốn ra ngoài cùng Ji Hoon không, m-một chút thôi cũng được, sẽ... sẽ không đi lâu đâu mà... Sang Hyeok đồng ý nhé..."
Tim hắn đập loạn nhịp căng thẳng nhìn từng thay đổi trên nét mặt Lee Sang Hyeok, chỉ sợ em sẽ lạnh nhạt từ chối hắn.
Khác với suy nghĩ của Jeong Ji Hoon, em nhanh chóng ngẩng lên nhìn hắn, khẽ gật gật cái đầu nhỏ. Nhưng nhìn kỹ nơi khóe mắt em, lại thấy giọt nước mắt sắp ứa ra.
Hóa ra, Jeong Ji Hoon thật sự đã nhốt được em rồi. Nhưng sao môi hắn không nở được nụ cười? Rõ ràng Lee Sang Hyeok đã nằm trong bàn tay hắn rồi mà, dù không có dây xích em vẫn không dám bỏ trốn nữa rồi.
Không phải đây là điều Jeong Ji Hoon muốn hay sao. Bây giờ Lee Sang Hyeok ở đây rồi, hắn muốn làm gì mà không được, chỉ là em không thích nói chuyện thôi mà. Nhưng Lee Sang Hyeok đã rất ngoan, rất ngoan rồi!
Hắn nói một, em tuyệt sẽ không trả lời hai. Không làm hắn tức giận nữa, nhưng tại sao lại cảm thấy không đúng thế này... Đã bao lâu rồi hắn không thấy Lee Sang Hyeok cười? Đã bao lâu rồi không nghe tiếng em nói chuyện, dù là cãi nhau hay châm biếm.
Dòng suy nghĩ đó khiến Jeong Ji Hoon cảm thấy khóe mắt cay cay. Bỗng một bàn tay mềm mại khẽ xoa đôi gò má của hắn.
"Đừng khóc..."