Lão sư hết sữa thì phải làm sao?Từ khi hai người có tư tình, Diệp Anh luôn tìm được thời gian và địa điểm làm Thùy Trang dục tiên dục tử.
Lúc ban đầu Thùy Trang còn có chút ngại ngần, sau đó nàng tự thuyết phục bản thân, dần dần tiếp thu chuyện mình cùng học sinh làm tình, hơn nữa loáng thoáng còn để lộ ra hưởng thụ cùng mong đợi, nếu chồng mình đã ra ngoài tìm gái trẻ, vậy thì mình cũng tìm một người tuổi trẻ tài cao, ông ăn chả thì bà ăn nem, thế thôi!
Mà trại trẻ mồ côi của Diệp Anh bên này cũng đã có quyết định dỡ bỏ chính thức, thoáng cái bọn trẻ đều không còn nhà để về, chính phủ vội vàng xử lý vấn đề di dời bọn trẻ, bất quá bọn trẻ cũng không còn nhỏ tuổi nữa cho nên không có mấy người nguyện ý nhận nuôi. Diệp Anh gần đây rất lo lắng, cô chỉ hi vọng chính phủ có thể phụ cấp cho những đứa lớn, như vậy cô có thể ra ngoài thuê nhà ở, ăn uống và học phí cũng dễ giải quyết hơn, đợi đến kỳ nghỉ chỉ cần đi làm thêm là kiếm được tiền.
Diệp Anh khác thường Thùy Trang đều nhìn thấy cả, nhưng nàng không chủ động hỏi thăm mà chờ chính cô chủ động nói ra. Qua hai ngày sau, toàn bộ trại trẻ mồ côi đều được di dời, những đứa nhỏ tuổi được dời đến cô nhi viện ở ngoại ô, mấy đứa lớn thì được tiền bồi thường, nhưng bấy nhiêu đó làm sao đủ chi tiêu hằng ngày và thuê nhà. Chỉ còn một cách là xin đi theo mấy đứa nhỏ vào trại trẻ mồ côi ở ngoại ô, nhưng như vậy thì lại phải chuyển trường. Diệp Anh rơi vào lo nghĩ, lý trí mách bảo cô phải đi trại trẻ mồ côi, nhưng cô lại không muốn vứt bỏ công sức vất vả thi đậu cấp ba và Thùy Trang.
Mang theo phiền não, cô tìm Thùy Trang nghĩ cách. Thùy Trang không ngờ cô lại bị chuyện nhỏ nhặt này làm khó dễ. Nàng đơn giản nói:
"Việc này dễ giải quyết thôi, em về chung nhà với cô là được! Ngoại ô không có trường cấp ba nào ổn cả, trường chúng ta các thầy cô giáo đều dày dặn kinh nghiệm giảng dạy, đương nhiên không thể bỏ được! Với cả em... Em nỡ rời xa cô sao?!" Thùy Trang càng nói càng xấu hổ, cúi đầu không dám nhìn Diệp Anh.
"Lão sư... Như vậy không tốt lắm đâu, chồng của cô cũng ở đó, em đến ở thì kì lắm!" Diệp Anh có chút động tâm, nhưng nghĩ tới chồng của Thùy Trang, lại lùi bước.
"Cô quên nói với em, hai ngày trước cô đã ly hôn với anh ta rồi, hiện giờ cô đã giành được quyền nuôi con, ngoài ra cô còn hai cái nhà, kha khá tiền gửi ngân hàng và hai chiếc xe nữa. Em cứ an tâm qua đây ở đi, chuyên tâm học tập thi đậu vào đại học mới là lối thoát của em!" Thùy Trang nói một tràng.
Diệp Anh vừa nghe thì kinh ngạc, sau đó lại mừng rỡ như điên, hóa ra lão sư đã ly hôn rồi! Thế là từ giờ nàng chỉ thuộc về một mình mình thôi!
Không còn chướng ngại nào nữa, Diệp Anh gật đầu đồng ý chuyển qua, mở ra cuộc sống chung của hai người.
Sau khi ly hôn, Thùy Trang cho bảo mẫu nghỉ việc, dùng nhiều tiền cho con gái Uyển Uyển đi nhà trẻ song ngữ, đứa nhỏ thích ứng không tệ, lúc đầu thấy Diệp Anh mới chuyển đến còn hơi hơi sợ, sau đó cũng quen dần rồi chung sống hòa thuận.