5

1.6K 82 1
                                    

Thành phố M

Một chiếc máy bay tư nhân dừng hẳn trong sân bay, cửa máy bay từ từ mở, bước xuống là LingLing Kwong toàn thân toát lên vẻ lạnh lùng.

"Cô chủ, về biệt thự ở T đúng không?" Một tài xế đã đợi chị sẵn từ sớm, từ phía sau lái xe lên hỏi.

LingLing Kwong vừa nghe thấy "T" liền chau mày để lộ rõ vẻ chán chường.

"Không cần, về công ty trước đã." Đôi môi lạnh lùng khẽ cất lời, tài xế vốn dĩ muốn nói thêm gì đấy, nhưng từ gương chiếu hậu xe nhìn chị ngồi phía sau, anh ta cũng im lìm chẳng buồn nói chuyện.

Tiểu thư tốt như vậy, cô chủ tại sao có thể không trân trọng cô ấy. Tài xế như thay tiểu thư nói ra những điều ấm ức trong lòng, nhưng suy cho cùng cũng chỉ dám nghĩ trong đầu mà thôi. Khẽ lắc đầu, haizzz, chuyện gia đình của cô chủ, bọn họ chỉ là những kẻ làm công, thật sự không thể quản được.

Chiếc xe dừng lại trước tập đoàn K :" Xe dừng ở đây, anh về trước đi, buổi tối tôi sẽ tự lái xe."

LingLing Kwong không hề nói chuyện rườm rà, giống như con người của chị, vô cùng kiệm lời.

Mở điện thoại, có bảy cuộc gọi nhỡ thì hết ba cuộc là của cô, trên môi LingLing Kwong duy nhất chỉ có sự lạnh nhạt, trong mắt chị sự chán ghét dành cho cô thật sự đã không chứa nổi nữa rồi. Cả đời này, không ai dám đe dọa, uy hiếp chị, chỉ có cô là ngoại lệ.

Trước sự sống chết của AnAn, cô là người đầu tiên dám uy hiếp chị, cô thành công rồi. Kwong phu nhân cô muốn, chị sẽ cho cô chỉ là trên môi LingLing Kwong chỉ phô ra nụ cười lạnh nhạt.

23 giờ, LingLing Kwong rời khỏi tập đoàn K, lái xe về hướng căn nhà ở "T" .

Ngay từ đầu cùng cô ấy kí hợp đồng, có một điều kiện là chỉ cần chị ở thành phố M, bắt buộc mỗi tối đều phải về nhà. Nhà? Nơi ấy là "nhà"? Có điều chị đã đồng ý, thế nên sẽ phải tuân thủ.

Chỉ là LingLing Kwong vô cùng căm ghét cái nơi gọi là "nhà" ấy, mỗi ngày đều đợi đến sáng sớm mới quay trở về. Chiếc xe lái vào một khu biệt thự cao cấp rồi dừng trước một tòa nhà có lối kiến trúc kiểu Pháp. Từ xa không nhìn thấy tòa nhà được thắp sáng đèn, LingLing Kwong đá nhẹ một bên chân mày, cánh môi khẽ kiềm một nụ cười chế giễu suốt bảy năm, cô bất luận là chị về trễ thế nào, vẫn điềm nhiên ngồi trên ghế sofa ngoài phòng khách đợi chị trở về "nhà", hôm nay cảm giác thật thú vị.

Chị chậm rãi nhấn mật khẩu mở khóa, đẩy cửa và tiến vào trong. Một tiếng "Két", công tắc đèn trên tường được ấn xuống, cả căn phòng bỗng chốc trở nên bừng sáng.

LingLing Kwong lạnh lùng đưa mắt nhìn một lượt qua ghế sofa, bình thường mỗi lần trở về, cô đều thích ngồi ở vị trí đó ôm khư khư mền vừa xem ti vi vừa đợi chị. Hôm nay không còn nhìn thấy cảnh tượng đó nữa.

Trong cái bầu không khí chết chóc ngột ngạt này, bỗng thiếu đi hơi thở của một người. LingLing Kwong nheo mắt lại một chút. Chưa dừng lại, chị một mạch đi thẳng lên tầng hai, mở đèn phòng ngủ, nhưng thứ chị nhìn thấy chỉ là một căn phòng trống rỗng không bóng người, chị bất giác chau mày. Ánh mắt hờ hững đưa một lượt khắp phòng rồi chợt dừng lại trước bức thư trên bàn trang điểm, những nét chữ đẹp để trên bì thư, viết rõ : LingLing Kwong.

Trả chị một đời yêu lầmNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ