Chương 4

2.9K 135 0
                                    

Chương 4:

Công việc của Cố Nghiêu không cho phép hắn có thời gian nghỉ ngơi, còn Tống Tư Thư cũng chưa thông báo cho trường về việc mình đã kết hôn. Vì vậy, cả hai không có cái gọi là tuần trăng mật.

Chẳng mấy chốc, cả hai đều đã quay lại nhịp sống thường nhật của mình, Cố Nghiêu vẫn đi sớm về muộn như thường lệ, còn Tống Tư Thư dành phần lớn thời gian ở trường học. Chỉ đến các ngày cuối tuần cả hai mới có dịp gặp nhau.

Một ngày nọ, trong lúc Tống Tư Thư đang chơi bóng chuyền cùng các bạn ở trường, cậu bất ngờ nhận được cuộc gọi từ Cố Nghiêu.

Tống Tư Thư nhanh chóng chạy đến cổng trường, cậu thấy Cố Nghiêu đang đứng tựa vào xe hút thuốc.

Thấy Tống Tư Thư, Cố Nghiêu dập tắt điếu thuốc, khi Tống Tư Thư lại gần, Cố Nghiêu mới nhận ra cậu đang mặc một bộ đồ thể thao mỏng manh, hắn khó chịu nhíu mày lại.

"Đang chơi thể thao à?"

"Em đang chơi bóng chuyền." Tống Tư Thư cười đáp. Cố Nghiêu nhìn cậu, hắn thấy bản thân như trở lại những năm tháng đại học tươi đẹp vậy.

"Em biết chơi bóng chuyền sao? Em chơi ở vị trí nào?"

"Em chơi vị trí phụ công*!"

*Trong bóng chuyền, vị trí phụ công là một trong năm vị trí chính trên sân. Phụ công là những cầu thủ đảm nhiệm vai trò phòng ngự và tấn công ở giữa sân bóng. Với khả năng nhảy cao và chiều cao vượt trội, phụ công có thể trở thành một vũ khí lợi hại để ngăn chặn đối phương tấn công và ghi điểm cho đội nhà.

"Ừm, đó là một vị trí cần trí tuệ, rất phù hợp với em. Trước đây tôi cũng chơi bóng chuyền, nhưng tôi chơi ở vị trí tấn công là chính."

"Là vị trí cần sức mạnh, rất phù hợp với chú." Tống Tư Thư học theo giọng điệu của Cố Nghiêu, cậu gật đầu nói với hắn.

"Bạn nhỏ!" Cố Nghiêu bị cậu chọc cho bật cười, hắn cởi cái áo khoác trên người ra rồi khoác lên vai Tống Tư Thư: "Đừng để bị cảm lạnh, tôi vốn chỉ định ghé qua trường em để xem thử một chút. Trước đây tôi cũng thường xuyên đi qua đây nhưng không có lý do để dừng lại, nhưng bây giờ mỗi lần đi qua, tôi luôn nghĩ đến việc em đang học ở đây."

Tống Tư Thư được bao bọc trong cái áo rộng của Cố Nghiêu, trong áo khoác thoang thoảng mùi pheromone mà cậu ngửi thấy đêm tân hôn. Cậu cảm thấy nhịp tim của mình bắt đầu tăng nhanh trở lại, cậu cất tiếng hỏi.

"Chú đến xem em chơi bóng sao?"

Trước ánh mắt mong đợi của Tống Tư Thư, Cố Nghiêu tàn nhẫn từ chối: "Hôm nay tôi vẫn còn việc phải làm, có lẽ không thể xem được."

"Ừm!" Tống Tư Thư thất vọng trả lời.

Cố Nghiêu thầm nghĩ, chắc có rất ít người từ chối yêu cầu của Tống Tư Thư, cho nên hắn đã hứa với cậu: "Khi nào em thi đấu chính thức nhớ gọi cho tôi nhé. Tôi nhất định sẽ đến xem."

"Được! Hứa nhé!" Thấy Tống Tư Thư tươi cười trở lại, Cố Nghiêu cảm thấy thế giới của mình như rực sáng.

Hai người vẫn duy trì kiểu sống xa cách như vậy cho đến kì nghỉ đông của Tống Tư Thư. Đối với Cố Nghiêu, người thường xuyên làm việc với cường độ cao, kỳ nghỉ đông là một khái niệm quá xa xỉ, vì vậy hắn vẫn tiếp tục đi sớm về muộn, còn Tống Tư Thư thì dành phần lớn thời gian ở nhà một mình, thỉnh thoảng cậu sẽ về nhà ba mẹ hoặc đi chơi với bạn bè.

[EDIT HOÀN/ĐAM MỸ] Hạn Định Hôn Nhân - Bánh Đậu Đỏ Khoai MônNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ