Sau một thời gian lẩn trốn dưới biển (chắc thế) tôi đã ngoi lên để viết nốt câu chuyện xàm xí của mình đây (Thật ra xong chap này còn 1 chap nữa :>).
Cảm ơn vì đã đọc nha <3
Warning: Chỉ viết để giải trí
Truyện có nhiều chi tiết gây khó hiểu. Tôi có thể giải thích trong phần bình luận. Nếu các bác không hiểu hoặc muốn góp ý thì bình luận cho tôi nhé!
Cảm ơn. Đọc vui vẻ.Chuyện ngoài lề: Vietnam từng thích China lúc còn bé, hứa hẹn đủ thứ làm nhóc China tin sái cổ. Sau vì chiến tranh nên mấy kí ức ấy bị não bộ Vietnam đào thải bớt để tập trung vào chính sự. Đến khi chiến tranh kết thúc, chính quyền bên kia không rõ thế nào, thỉnh thoảng lại gây sự chú ý. Thành ra Vietnam nhớ lại mối thù từ đời tổ tông, rồi thêm đủ thứ nữa, China cũng hay đi cà khịa Vietnam vì thấy đời nhạt, cũng coi như trả thì vụ thất hứa (dù ông Vietnam chả nhớ caiconme gì) thế là ổng ghét China muốn chết.
----------------------------------------------
China thích Vietnam, điều hiển nhiên mà bất cứ Countryhuman nào cũng biết. Hắn ngày ngày bám riết lấy Vietnam, không ngừng lải nhải. Vietnam sắp bị bức đến điên người. Ngày lễ còn bày đặt tặng hoa, tặng quà. Quà sinh nhật hắn tặng cho Vietnam bị cậu chất thành đống trong kho, không thèm đụng đến.
Vietnam ghét China, thậm chí hận hắn, hận không thể một đao chặt đầu hắn, một kiếm khiến hắn ngừng lải nhải, ngày nào cũng mong hắn biến mất cho khuất mắt!
Trang viên ai chả biết bọn họ chơi với nhau từ nhỏ. Nhưng chơi kiểu gì lại đâm ra thù nhau, rồi một bên lại quay sang thích người còn lại. Thật biết trêu người mà...
Cha hắn- ngài Qing cũng từng thích một người bên gia tộc An Nam. Ngài biết theo đuổi người bên đấy khó nhường nào. Thấy con trai nhà mình như vậy cũng đành chịu, nói với hắn theo đuổi thì theo, nhưng nhất quyết không được để người ta nói câu từ chối quá 100 lần. Sau 100 lần thì tốt nhất nên từ bỏ đi thì hơn. Hắn cũng chấp nhận. Dù sao thì tới 100 lần mà còn không chịu nhận thì cũng chẳng còn hy vọng gì nhiều.
China đã từng bày tỏ rất rất nhiều lần, và Vietnam cũng đã từ chối rất rất nhiều lần. Hắn còn chả nhớ nổi mình đã tỏ tình bao nhiêu lần, bị từ chối phũ phàng bao nhiêu lần. Hắn không nhớ, nhưng đứa nhóc hắn nhận nuôi lại nhớ. Nhóc không cam tâm nhìn sư huynh* nhà mình bám lấy người ta không buông. Nhưng bám cũng được, vấn đề là người kia còn tỏ thái độ chán ghét hắn đến cùng cực, đánh cũng chẳng nương tay tẹo nào. Nhóc xót lắm chứ! Nhưng công nhận sư huynh nhà nhóc cũng cố (chấp) thật. Agr! Nhức hết cả đầu!
Hôm nay lại như bao ngày khác, Vietnam lại hất con người đang bám lấy mình kia, tát hắn một nhát đến America bên châu Mỹ còn nghe được, tức giận hét lên:
BẠN ĐANG ĐỌC
Xin lỗi [VietChi] (Oneshort)
NouvellesNhảm nhí. Hết sức nhảm nhí. Truyện không phù hợp với những thanh niên nghiêm túc, người bị ảnh hưởng bởi xung đột chính trị Couple: Vietnam (top) x China (bot) Kết: Tôi còn chẳng biết nữa. Chắc là HE hay OE. Truyện có nhiều thiếu sót, rất mong nhận...