Seokmin's side (hoặc cũng có thể là Seokmin sai)
Sau những bước chân uỳnh uỳnh đầy giận dữ và cánh cửa phòng đóng sầm trước mặt đêm qua, tôi và Jisoo chẳng nói với nhau thêm được câu nào. Thật lòng mà nói, tôi thấy bản thân không phải là không hoàn toàn có lỗi như những gì tôi chày cối cãi đêm qua, chỉ là cứ khi nào tôi định mở lời làm lành với anh, cái đầu rỗng tuếch của tôi sẽ tự ngăn bản thân lại hệt như một con robot được lập trình sẵn. Tôi nằm ngẫm nghĩ cả đêm trên chiếc sofa màu tan Jisoo chọn hồi hai đứa mới chuyển về ở chung, rồi bỗng thấy cái gì cũng trở nên đáng ghét, cả chiếc sofa cũng đáng ghét. Con mèo đang thiu thiu ngủ trong cái ổ bông mềm của nó nơi góc nhà cũng đáng ghét. Đôi dép bông hình Cinnamoroll mà Jisoo bực quá tháo ra ném tôi cũng đáng ghét, dù tôi biết thừa là anh cố tình ném chệch hướng để cảnh cáo rằng "anh đang bực lắm đấy em đừng có lớn tiếng nữa" chứ chẳng có ý định gây gổ gì với tôi. Ừ thì chuyện lần này đúng là tôi có lỗi, nhưng Jisoo cũng sai một phần kia mà. Vậy tại sao tôi phải là người lên tiếng trước?
Tôi đứng lưỡng lự trước cửa phòng (của chính bản thân mình) một lúc lâu mà không biết có nên mở hay không. Jisoo chắc chắn không khoá cửa, mọi lần toàn thế, dù cãi nhau to đến mấy cũng không khoá cửa phòng. Một kiểu ngấm ngầm cho tôi cơ hội nhận sai nhưng không muốn tỏ ra quá chủ động. Vậy nên thường thì tôi sẽ đợi khoảng từ một đến hai tiếng để Jisoo nguôi cơn giận rồi tự đi vào phòng ngủ như chưa có chuyện gì xảy ra, ôm thật chặt và thì thầm với một Jisoo đang vùi mặt trong đống chăn dày rằng "em xin lỗi bé nhé, mai em mua cho bé bánh cà rốt nha." Một trăm phần trăm sau câu nói ấy tôi sẽ nhận lại được một tiếng ừm khe khẽ, và lãi thêm một cái thơm má nếu hôm ấy Jisoo thèm bánh cà rốt hơn mọi ngày.
Lần này thì mơ đi. Tôi cũng có cái tôi của mình, không phải lần nào cũng nhún nhường nhận lỗi hết như thế được. Huống hồ gì lần này không phải chỉ mỗi tôi là người sai.
Cạch.
Jisoo mở cửa, chau mày nhìn khiến tôi thấy bản thân hệt như một thằng ngố bị bắt quả tang làm việc dở hơi trước cửa phòng. Tôi quay ngoắt đi tỏ ra không quan tâm, chờ đợi Jisoo lên tiếng trước, nói rằng đêm qua anh đã suy nghĩ kĩ rồi, anh xin lỗi vì đã gây sự với em. Dễ mà đúng không? Chỉ cần thế thôi là tôi tình nguyện bỏ qua và mọi chuyện sẽ được giải quyết êm đềm. Nhưng đợi mãi chẳng thấy Jisoo nói gì, anh chỉ lẳng lặng bế con Cún (con mèo nhà chúng tôi tên là Cún vì Jisoo đòi đặt thế) rồi vào phòng đóng sầm cửa lại lần nữa.
Á à chơi trò chiến tranh lạnh. Để rồi xem ai là người chịu thua trước.
Tôi thì tự tin phần thắng chắc chắn thuộc về mình, nên đang nghĩ sẵn hình phạt dành cho người thua cuộc. Tôi càng nghĩ càng viết hăng say, mới một lúc đã được cả danh sách dài. Tôi sẽ phạt không cho Jisoo ôm con Cún trong vòng mười ngày, vì con đấy rất phiền, bình thường thì nó không thích bị ôm, nhưng cứ thấy tôi và Jisoo quấn quýt là nó lại nhảy ào lên người anh đòi bế. Đúng là nuôi ong tay áo, nuôi báo trong nhà. Chả được cái tích sự gì ngoài phá đám.
Tôi sẽ bắt Jisoo gọi tôi là anh, mỗi tháng đăng ảnh tôi lên tất cả các tài khoản mạng xã hội ít nhất ba lần với dòng cap "Yêu Seokmin nhất cuộc đời này." Có thể paraphrase cho đỡ nhàm chán, nhưng trọng tâm vẫn phải là bày tỏ tình cảm thật lộ liễu, để mấy đứa hay bình luận yêu yêu thích thích gì đó ở kênh Youtube và Instagram của người yêu tôi biết đường mà rút lui hết đi. Chả hiểu sao beauty blogger review sản phẩm mà cái người xem quan tâm toàn là "Jisoo xinh thế", "Jisoo có người yêu chưa"? Làm tôi cảm thấy rất không chấp nhận được.

BẠN ĐANG ĐỌC
seoksoo the series
Fanfictionở mọi vũ trụ, dù mình là của nhau, năm chín mươi hai tuổi ngoảnh đầu nhìn lại quãng thời gian mình từng vì nhau mà cố gắng. hay lỡ đâu mình không thành đôi, một ngày nào đó khi em trở về nhà, người đứng trong gian bếp nhỏ kia chẳng phải là anh. thì...