Chương 3: Thiên sứ vốn bất khả xâm phạm

25 2 0
                                    

- Này! Đây là... Tôi đang bị thương sao? Là máu thật à??? - Nhìn chằm chằm vào vết cứa, Wooyoung sững người lại. Điên rồi! Hắn đang cảm thấy... đau sao?

- Chẳng lẽ là sốt cà chua? - Choi San nhìn hắn với ánh mắt khó hiểu. Một vết cứa thế này mà đã khiến hắn đau đến mức thiếu tỉnh táo luôn rồi à?

N-nhưng trong suốt hàng ngàn năm ở Trái Đất, hắn chưa từng bị thương. Chuyện gì xảy ra vậy chứ? Chẳng lẽ hắn đã hoàn toàn biến thành người rồi sao? Nghĩ đến đây, Wooyoung vội vã giơ ngón tay cái lên kiểm tra, hắn thở phào nhẹ nhõm khi thấy vẫn còn con dấu giao kèo. Nếu vậy thì rốt cuộc chuyện quái gì đang xảy ra chứ???

Choi San lấy từ trong túi áo ra miếng khăn ướt cồn và một miếng băng cá nhân, cúi xuống làm sạch vết thương cho hắn. Thú vị thật, anh luôn mang theo những thứ này bên mình nhưng đây mới là lần đầu tiên anh phải sử dụng nó.

Sau khi xử lý vết thương, anh thấy hắn vẫn chưa hoàn hồn. Đau đến vậy sao?

- Này! Cậu ổn không thế? Lần đầu bị chảy máu đấy à? - Choi San búng búng tay vài cái trước mặt hắn.

- Ừ! Lần đầu!

- Gì chứ??? Cậu có cần đến bệnh viện không? - San bật cười. Điên mất, hắn ta thật sự đau đến mê sảng rồi. Thậm chí hắn còn không có phản hồi trước câu hỏi của anh. Không lẽ nó nghiêm trọng hơn anh nghĩ? Nhưng ban nãy lúc dán băng cá nhân trông nó đâu có tệ đến thế?

- Này! Nghe thấy tôi nói không thế? Tôi đưa cậu đi kiểm tra nhé?

- Không! Không cần! Tôi ổn mà. Nhưng chúng ta có thể tiếp tục bàn bạc về căn nhà vào lúc khác được không? - Mãi đến khi anh nghiêng người, chọt chọt vài cái vào vai, hắn mới tỉnh táo trở lại. Mua bán gì tầm này nữa? Phải làm rõ rốt cuộc chuyện này là như thế nào trước đã!

- Không cần bàn nữa đâu. Tôi sẽ mua căn hộ này, cậu có thể gửi các thông tin đến đây và chúng ta sẽ sắp xếp hoàn thành thủ tục sau. - Anh mỉm cười, đưa ra một tấm danh thiếp.

- Vậy sao? Được! Cảm ơn anh. - Wooyoung bất ngờ trước quyết định nhanh chóng của anh, nhận lấy tấm danh thiếp.

Sau khi San rời đi, hắn nhanh chóng chắp tay, sử dụng suy nghĩ để gọi một ai đó. Chết tiệt, mọi lần chẳng gọi cũng tự mò mặt đến, thế mà hôm nay làm trò gì lại đến muộn như vậy chứ?!

- Lucifer, em quyết định quay về rồi sao? - Một Thiên sứ hiện lên trước mặt hắn, đôi cánh to lớn của anh ta gần như che kín cửa sổ, khiến căn phòng tối sầm.

- Mơ đấy à? Em gọi anh vì có chuyện nghiêm trọng. Rất nghiêm trọng! - Wooyoung đanh mặt lại. Gỡ miếng băng cá nhân dính máu ra cho anh trai xem vết thương.

- Anh nhìn đi!

- Chân em không có lông à? - Samael nhìn chằm chằm vào chỗ em trai chỉ, bất ngờ vì chân hắn chẳng có lấy một cọng lông.

- Không, em không có. KHOAN. Đấy không phải là vấn đề! Em bị chảy máu đây này! Anh không thấy à? - Hắn cao giọng, cố gắng giơ chân cao hơn cho anh trai nhìn.

☂WooSan☂ Nơi Anh Tựa Ánh Bình MinhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ