Chương 27

13 1 1
                                    

Edit: Paven

Beta: Uyên

Checker: Gà

***

Chương 27.

Lý Trạch Khâm nghiêm túc nhìn chằm chằm Tạ Diễm một lúc, thấy vẻ mặt của Tạ Diễm không giống giả vờ, biết cậu thật lòng thích cuộc sống hiện tại nên không định tiếp tục hỏi nữa.

Mặc dù trong lòng Lý Trạch Khâm tràn đầy nghi vấn...

Tạ Diễm là người gốc thành phố Kinh, vì sao lại lựa chọn đến sống ở nơi trời xa đất lạ như thành phố K? Vì sao cậu ít khi nhắc đến người thân, những dịp lễ tết cũng hiếm khi về nhà?

Nếu Tạ Diễm không chủ động nói ra những điều này này thì Lý Trạch Khâm cũng sẽ không chủ động hỏi.

Mỗi người đều có chuyện không thể nói ra, tuy là bạn tốt của Tạ Diễm nhưng cậu ta cũng không có tư cách để truy hỏi đến cùng.

Sau đó Lý Trạch Khâm cũng không nhắc đến chuyện nhà Tạ Diễm nữa.

Việc biết Tạ Diễm là con trai của nhà giàu số một đối với Lý Trạch Khâm mà nói, ngoại trừ việc hâm mộ ghen tị đến mức sắp biến thành cây chanh ra thì cũng không có gì đặc biệt.

Bạn của Lý Trạch Khâm tên là Tạ Diễm, không phải tên là "con trai của nhà giàu số một".

Tạ Diễm thấy Lý Trạch Khâm không truy hỏi đến cùng thì thở phào nhẹ nhõm, nếu không cậu cũng không biết phải trả lời Lý Trạch Khâm như thế nào.

Hai người nhìn nhau, ăn ý cười cười, cũng không ai nhắc tới chuyện này nữa. Chuyện này giống như là một viên đá nhỏ ném vào mặt hồ, lúc đầu có lẽ sẽ có một chút gợn sóng, nhưng một khi đi qua thì cũng không lưu lại dấu vết trong lòng ai.

Một lúc sau, chị Trần gọi mọi người đến phòng họp nhỏ để họp.

Mọi người cũng không kiếm cớ né tránh cuộc họp. Tuy rằng cả đám bọn họ đều là cá mặn, nhưng đều biết chuyện nào nặng chuyện nào nhẹ.

Lần này chị Trần cũng thay đổi cách nói dài dòng và nhấn mạnh một số điểm.

Đơn giản là mấy ngày nay đều phải đi làm, bởi vì không biết lãnh đạo tổng công ty khi nào thì đến kiểm tra đột xuất.

Không được ăn mặc quá tùy tiện, ít nhất cũng phải ra dáng một nhân viên văn phòng.

Cuối cùng, không thức khuya ít nhất trong mấy ngày lãnh đạo đi kiểm tra, phải cho lãnh đạo thấy một bộ phận tràn đầy năng lượng chứ không phải vẻ mặt lúc nào cũng uể oải mơ màng.

Sau khi chị Trần nói xong, An Viễn Hề giơ tay lên nói: "Chị Trần, em có một vấn đề muốn hỏi."

"Nói đi." Đối với An Viễn Hề - người được cả bộ phận yêu mến, giọng điệu chị Trần từ trước đến nay đều rất ôn hòa, miễn là không chọc giận cô. Mặc dù trong mười ngày thì An Viễn Hề có một nửa thời gian nhảy disco trên giới hạn bùng nổ của chị Trần, nửa thời gian còn lại thì vắng mặt ở nơi làm việc.

An Viễn Hề: "Em hiểu rằng chị muốn cho lãnh đạo thấy tinh thần tích cực vươn lên của chúng ta, vậy rốt cuộc mấy ngày nay chúng ta phải làm gì ở công ty đây?"

[ĐAM MỸ] LÓE HÔNNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ