anh ơi,...-
anh ơi, em nguyện ý kết hôn với anh.
anh ơi, chào buổi sáng.
anh ơi, hôm nay anh có mệt không ạ?
anh ơi, về ăn cơm với em nha, em nấu.
anh ơi, anh uống rượu ạ? em có pha nước giải rượu, anh uống nha anh.
anh ơi, em muốn ngủ cùng anh.
anh ơi, chúc ngủ ngon.
anh ơi, cuối tuần đi chơi với em được hong?
anh ơi, ôm em.
anh ơi, em muốn hôn.
anh ơi, hôm nay sinh nhật em, anh chúc mừng em được không?
anh ơi, chúc mừng sinh nhật anh.
anh ơi, hôm nay là ngày kỉ niệm, đừng bỏ em một mình nha anh.
anh ơi,...
anh ơi, để ý em một chút đi...
anh ơi, đừng ly hôn được không, em hứa sẽ ngoan mà.
anh ơi, em xin lỗi...
nguyễn quang anh đang gào khóc, từng giọt thủy tinh lấp lánh tuôn ra, rải đầy trên khuôn mặt anh. ở dưới góc nhìn thứ ba, anh chứng kiến sự ghẻ lạnh của mình dành cho em ở quá khứ. ông trời thật muốn anh mãi mãi không thể siêu thoát. đã khiến anh bị trói buộc bên cạnh em, để anh biết được chân tướng sự việc, hiểu được tình cảm của mình nhưng lại không thể làm gì ngoài việc trơ mắt đứng nhìn. giờ đây lại bắt anh mở to hai mắt, xem lại thước phim của quá khứ, khoảng thời gian em phải sống trong sự ghét bỏ của anh. ông trời muốn hoàng đức duy trở thành chấp niệm của anh, là đầu quả tim mà anh phải trân trọng.
anh khóc như một đứa trẻ, hai tay anh đưa ra cố gắng chạm vào thân ảnh bé nhỏ luôn ở phía sau anh, miệng thì cứ đáp lại lời em nhưng tất cả đều vô nghĩa. giọng nói của em rất ngọt ngào, nhưng rót vào lòng anh lại là một cỗ chua xót. lời nói của em rất dịu dàng, nhưng rơi vào tai anh lại như cái tát thẳng mặt. vừa đau đớn mà cũng vừa ngọt ngào.
nước mắt anh cứ tuôn ra từ khoé mắt. anh nhẹ giọng an ủi em, rồi lại quay sang hung hăng mắng chửi nguyễn quang anh quá khứ, cố gắng vớt vát cái gì đó, cố gắng thay đổi cái gì đó. mặc dù việc anh làm đều vô nghĩa khi cả hai đều không biết đến sự tồn tại của anh. như bọt biển trên con sóng đen cuồn cuộn ngoài biển khơi, anh cố gắng vươn lên khỏi mặt nước, lấp đầy màu trắng đơn điệu bằng ánh trăng hy vọng.
mọi thứ bắt đầu nhoè dần, như thước phim bị đứt đoạn, tiếng xè xè vang lên, hình ảnh bắt đầu nhiễu loạn, tua đi tua lại nhanh chóng, cuối cùng dừng lại ở không gian một căn phòng, trên chiếc giường là cậu con trai có mái tóc màu bạch kim đang yên giấc.
-
em ơi,...
-
nguyễn quang anh bừng tỉnh, chỉ thấy trước mắt là trần nhà màu trắng quen thuộc cùng chiếc giường êm ái. anh khẽ trở mình ngồi dậy, đem toàn bộ căn phòng thu vào tầm mắt. đây là phòng của anh khi ở nhà riêng với cậu mà? hơn nữa chẳng phải anh đã chết rồi à? sao anh lại có thể chạm vào đồ vật, có thể cảm nhận rõ hơi ấm từ chiếc chăn bông.

BẠN ĐANG ĐỌC
anhduy; love is in the air
Fanfictiontrọng sinh để nắm chặt đôi bàn tay em trong không gian tình yêu đầy tội lỗi.