"Hắn là ai?"
"Một tên cặn bã, sống trong bóng tối."
Ta rốt cuộc cũng thoát khỏi nơi tâm tối đó, không ngờ đây là lời ngươi muốn nói với ta, Chu Yếm.
Ly Luân kéo lê thân thể bị Vân Quang Kiếm làm bị thương, loạng choạng quay trở lại hang động tối tăm.
Chu Yếm nói đúng, hắn thật sự không thể nhìn thấy ánh sáng, chỉ cần nhìn thấy những thứ đẹp đẽ hắn không thể không nhớ về quá khứ khi trái tim anh dịu lại, nỗi hận thù sẽ tan biến, hắn sẽ khao khát ánh sáng...
Hắn ta không nên quên đi mối hận thù của mình. Con người tàn sát yêu để moi nội đan. Hắn nên trả thù cho bọn chúng để vùng đại hoang rộng lớn sụp đổ để tất cả yêu quái có thể được tự do. Tự do với cả yêu tộc không phải tốt hơn là bị Bạch Trạch Linh kiềm hãm bị con người tàn sát.
Chu Yếm, tại sao ngươi không hiểu ý của ta? Tại sao ngươi muốn giúp đỡ loài người!
“Hắn có làm ngươi bị thương không?" Thừa Hoàng thanh âm vang lên sau lưng Ly Luân.
“Không, à một kẻ vô dụng theo hắn làm.” Ly Luân quay mặt lạnh lùng nói.
"Vết thương của Vân Quang Kiếm, là kẻ thù của yêu tộc. Chu Yếm thật sự có được bạn mới không thể ngờ được." Thành Hoàng cúi xuống đặt tay lên vết thương của Lý Luân, vết thương đã lành ngay lập tức.
Ly Luân nghe vậy cau mày, tỏ ra không hài lòng, "Lão già, nếu muốn chế nhạo ta, hãy rời khỏi chỗ của ta càng sớm càng tốt."
"Ta chỉ muốn ngươi đừng làm chính mình xấu hổ, ngươi không nỡ làm tổn thương Chu Yếm, chỉ công kích bằng hữu của hắn, nhưng hắn lại nguyện ý làm tổn thương ngươi." Thừa Hoàng bất đắc dĩ thở dài, "Theo đuổi hắn lâu như vậy, ngươi không mệt sao?"
“Chờ đợi thần nữ đời đầu có mệt mỏi không?” Ly Luân chế nhạo.
“Ta và nàng ấy yêu nhau, nhưng ngươi và Chu Yếm chỉ là mộng tưởng mà thôi.” Thành Hoàng lắc lắc ống tay áo, nhẹ giọng nói:"Chỉ mình ngươi đơn phương thích hắn."
Ly Luân bị chọc đến một điểm đau đớn, vung tay một tia sáng xanh phóng về phía Thừa Hoàng, bị hắn khéo léo né sang một bên. Ly Luân tức giận ho ra một ngụm máu, "Khụ, khụ, khụ!"
Hắn nghiến răng nghiến lợi, nuốt máu, hung ác nói: "Chu Yếm và ta không cần ngươi lên mặt dạy dỗ!"
"Ta và ngươi dù sao cũng có thể coi là đồng minh. Nhìn ngươi đau đớn như vậy, ta không đánh lòng." Thừa Hoàng ánh mắt lót sáng, hắn nhẹ nhàng mỉm cười, đưa ngón tay lên miệng.
Lý Luân cũng theo động tác của hắn, chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi mắt trống rỗng và đờ đẫn.
"Người ở cùng ngươi ba vạn năm chính là Thừa Hoàng đại yêu, không phải Chu Yếm. Hãy quên hắn đi."
“Người ở cùng ta là Thành Hoàng, không phải Chu Yếm.” Ly Luân lặp lại như đang học được điều gì đó.
Thừa Hoàng nghé bên tai hắn tiếp tục nói:"Chỉ có Thừa Hoàng mới là bằng hữu của ngươi,người thân nhất với ngươi."
"Chỉ có Thừa Hoàng mới là bằng hữu của ngươi,người thân nhất với ngươi." Ly Luân thần trí không rõ miệng lặp lại câu đó.
Thừa Hoàng ngật đầu hài lòng mỉm cười.
Ly Luân chứ thẫn thờ liên tục lặp đi lặp lại một câu nói, cho tới khi đôi mắt trĩu nặng, mơ hồ ngất đi.
![](https://img.wattpad.com/cover/382912681-288-k879972.jpg)