;

335 57 2
                                    


"khang ơi"

chưa thấy bóng người đâu đã nghe thấy tiếng gọi đầy sự mệt mỏi của hiếu vọng vào trong nhà, khang nằm ườn ở sô pha nghe tiếng gọi xong cũng phải ngóc đầu dậy.

trước mắt anh là một trần minh hiếu mới đây thôi còn gào thét hết mình trên sân khấu giờ nhìn mặt lại buồn thiu như bánh bao ngâm nước. mồ hôi của hiếu thấm đẫm áo ba lỗ mà hắn mặc, nó cứ tí tách mà rơi xuống khoé mắt, chảy dài xuống tận cằm.

hiếu đứng đó nhìn anh, vô thức bấu chặt vào vạt áo mà vò nhàu chúng. chẳng biết hắn có tâm sự gì nhưng giờ đây nhìn hiếu thật chẳng khác nào con cún con bị chủ bỏ rơi, trông vừa tội vừa thương.

nhìn ra biểu hiện này, có lẽ nay "bạn thân" khang lại có chuyện không vui rồi, khang giang rộng cánh tay mình ra mà hất mặt nói,

"lại đây"

như chỉ đợi thế hiếu đã nhảy thẳng cơ thể to lớn của mình vào người anh, vùi mái đầu vẫn ẩm ướt do mồ hôi mà cọ vào cần cổ khang dụi. hiếu đã chôn chặt mặt mình ở đó rất lâu, khang không biết nay hắn bị gì chỉ đành vừa ôm hiếu vào lòng vừa vỗ về lên lưng.

"tao nhiều mồ hôi lắm sao mày không né"

chợt hiếu ngẩng đầu ra khỏi hõm cổ khang mà chớp mắt hỏi, khang nhìn xuống mà chỉ biết phì cười với cái mặt ngẩn tò te này của hắn,

"thế giờ tao bảo mày buông ra vì mày toàn mồ hôi mày có buông không?"

"hong"

giọng hiếu vang lên nhỏ xíu như gãi vào tim khang, hiếu luôn là như vậy, luôn tỏ ra gai góc và khó tính nhưng khi rũ bỏ toàn bộ mà về nhà lại trở nên trẻ con đến bực mình.

hiếu ôm khang, khang ôm hiếu hai con người to lớn yên lặng ôm nhau trên ghế sô pha chật hẹp, không gian tĩnh lặng này chỉ được xoá nhoà khi khang lên tiếng,

"nay hiếu có gì không vui à"

hiếu không ngẩng mặt lên, hắn vẫn cứ chôn cả gương mặt của mình trong hõm cổ người kia, vì mặc áo ba lỗ mỏng nên mỗi lần hiếu dụi gương mặt mình vào cổ khang, khang có thể cảm nhận sự mềm mại mà môi hiếu xoẹt ngang qua.

"cũng không có gì"

"thế sao nhìn mày buồn thế"

"tao mệt thôi"

"lại đọc mấy thứ trên mạng đúng không?"

tay khang giơ lên giữa không chung một lúc, rồi cuối cùng vẫn đáp xuống mái tóc còn dính keo của hiếu. khang thích mái tóc mềm mại và bồng bềnh bình thường của hiếu hơn, trông đáng yêu, mỗi lúc vuốt cũng tạo cảm giác như vuốt ve chú cún lớn, khang thích vậy.

"hiếu biết tao luôn thấy hiếu giỏi mà đúng không"

không nhận được sự phản hồi, giọng khang lại khe khẽ vang lên, cậu biết con người luôn tỏ ra bản thân không quan tâm này đã đọc bao nhiêu thứ tiêu cực mà mọi người quăng tới, cậu biết rằng đằng sau đứa nhóc "già trước tuổi" vẫn là cậu bé muốn được an ủi và vỗ về, muốn được khen rằng "hiếu giỏi lắm á, hiếu đã cố gắng rất nhiều rồi",

hieukng • niềm tự hào Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ