Chương 01

15 5 0
                                    

Nóng, cái nóng gay gắt cuối thu khiến cả lá liễu cũng bị nắng hun cho xoăn tít cả lên.

Đồng Hoài Thanh ngồi dưới cây ngô đồng rõ to ở ngay đầu ngõ trông có vẻ mệt mỏi. Cậu mặc chiếc áo sơ mi chất liệu tơ lụa màu xanh, cổ tay áo xắn tới khuỷu làm lộ ra hai cánh tay mảnh mai. Hôm qua đã xoa nha đam rồi mà mấy vết cháy nắng vẫn chưa bớt.

Bên cạnh có ông lão ngồi dưới đất chơi cờ tướng la lối ầm ĩ, mấy bác gái thì vung quạt, mặc cái áo mỏng tanh, cổ áo đã bạc đi vì giặt nhiều lần, thỉnh thoảng trò chuyện với nhau mấy câu rồi đá mắt sang phía Đồng Hoài Thanh cậu.

Chịu thôi, có cùng tầng số đâu mà.

Giống như một chú cá đuôi đỏ nổi bật giữa bầy cá trắm cỏ trong ao, hút mắt vô cùng tận.

Không phải trong cái thị trấn nhỏ này không có ai có mặt mũi xuất sắc, người dẫn chương trình trên đài truyền hình hay tiên nữ thì cũng thường mà thôi, lọt vào mắt mấy cô mấy bác này cũng chẳng đủ nhìn, dù sao nước ở đây tốt nên nuôi dưỡng ai cũng trắng nõn, mịn màng, sinh ra người đẹp là chuyện quá hiển nhiên.

Thế nhưng chưa thấy ai lại đẹp đến mức này.

Hoặc nói đúng hơn là khí chất hoàn toàn khác biệt.

Không giống những trai xinh gái đẹp vẽ mắt vẽ mày trong tranh lịch treo tường, cũng không phải vẻ đẹp tao nhã quốc ắc thiên hương trong phim ảnh. Miêu tả cụ thể thế nào thì họ không biết, nhưng mà ai cũng thấy cái thằng nhóc này đẹp, thật sự là đẹp xuất chúng.

Nhất là đôi mắt khi cậu ta bất chợt ngước lên, trong veo gợn sóng, cứ như mặt nước gió thổi nhè nhẹ.

Nghe nói cậu là người ở nơi khác được chủ tiệm sửa xe Trì Dã mang về, đáng tiếc là chẳng bao giờ mở miệng, cứ im lặng mãi, không biết là có bị vấn đề gì không.

Đồng Hoài Thanh chẳng thèm để ý đến mấy ánh nhìn nóng bỏng xung quanh, mắt cậu khép hờ, hàng mi dài rũ xuống, dáng vẻ hờ hững lạnh lùng, hơi thở nhè nhẹ, đầu cứ choáng váng vì cái nóng.

Khát, nóng đến váng cả đầu.

Mấy ông lão chơi xong ván cờ, bắt đầu nhao nhao rót trà cho nhau, chén thì là chén sứ thô, pha thì không biết dùng loại trà gì mà trà cũng không rửa cũng không đổ bọt, nóng hôi hổi như thế mà cũng không ngại, chỉ thổi thổi rồi uống, còn cười quá xá cười.

Đồng Hoài Thanh nhíu mày lại trong vô thức, rồi nhanh chóng rời mắt đi chỗ khác.

Dù cách cả một khoảng mà cậu vẫn còn ngửi thấy mùi đó.

Nóng hổi, sức sống mãnh liệt căng tràn.

Giống như cái cuống họng gào lên 'ANH ——!"

Đâm vào màng nhĩ của Đồng Hoài Thanh đau nhói thôi rồi.

Cô bé chạy vụt qua trước mặt cậu như một cơn gió, vứt cái balo xuống rồi vội vàng cầm sách giơ lên cao: "Anh, hôm nay giáo viên cho em phần thưởng nè!"

Cậu bé phía sau trông có vẻ điềm tĩnh hơn, nhặt balo cầm trên tay xong rồi nói: "Trì Nhất Nặc, anh còn chưa xong việc mà."

(On-going) Ông Chủ Hung Dữ Và Bé Yêu Tinh Xinh Đẹp Của Hắn - Hòa HoaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ