Âm nhạc như mặt nước tao nhã chảy xuôi trong từng góc tiệc. Làm cho người ta cảm thấy không quá chân thật, khắp nơi đều là những người mặc trang phục lộng lẫy, trong tay cầm ly cao cổ, ưu nhã nói chuyện với nhau, trận trận mùi thơm ngát phát ra trong hội trường, làm cho người ta không phân rõ đến tột cùng là mùi nước hoa hay là mùi thơm của rượu và thức ăn, quả là ngợp trong vàng son.
Sân khấu lớn làm bằng thủy tinh, làm cho người ta có cảm giác mộng ảo, Hồ Cẩn Huyên không thể không thừa nhận hiện trường bữa tiệc này còn cao quý hơn lần cô đến Anh làm nhiệm vụ.
Bối cảnh sân khấu không phải là cảnh thật, mà được dùng bình phun vẽ ra, đối với người yêu thích vẽ tranh như cô, lần này quả thật kích động, bởi vì bối cảnh sân khấu là do đại sư Hoa Trân vẽ ra, từ lúc bắt đầu vẽ tranh, cô đã chú ý đại sư Hoa Trân, không ngờ lại nhìn thấy ở đây.
Vẽ phun cực kỳ sinh động, độ sâu đã khắc họa chủ đề của bữa tiệc lần này, Hồ Cẩn Huyên si mê nhìn những nét vẽ kia.
Thẩm Dật Thần dẫn cô ngồi ở hàng đầu hội trường, cho thấy thân phận hiển hách của anh, mới vừa ngồi xuống, đám người chung quanh đã xôn xao.
Chỗ ngồi của mỗi người trong hội trường chứng minh được thân phận địa vị, càng ngồi ở trước, địa vị càng cao, vừa rồi mọi người thấy lão Lý tiến lên chào hỏi người đàn ông đẹp như thần này, bọn họ dĩ nhiên là chú ý, nhưng còn muốn lấy được nhiều thông tin của đối phương hơn, để dễ dàng tạo quan hệ, nên còn rất nhiều người chờ thời cơ.
Từ khoảnh khắc Thẩm Dật Thần ngồi xuống, mọi người mới hiểu được, nam nữ trước mắt là lãnh đạo của 'tập đoàn Thần Thoại', mà vừa rồi lão Lý xưng hô đối phương là Tổng giám đốc Thẩm, thân phận của anh đã quá rõ ràng, không để ý sự lạnh lùng của Thẩm Dật Thần, mọi người rối rít tiến lên tạo quan hệ.
"Tổng giám đốc Thẩm, xin chào, tôi là Quan Lý Vân của Quan thị, xin chăm sóc nhiều hơn!" Một người trung niên gầy gò cung kính cầm danh thiếp đưa cho Thẩm Dật Thần.
"Tổng giám đốc Thẩm, nghe nói gần đây quý công ty định phát triển nghiên cứu ở nghề làm đồng phục, hi vọng chúng ta có thể có cơ hội hợp tác. . . ." Một người bụng bự khác nói.
Cũng không chần chừ đưa lên danh thiếp của mình.
"Tổng giám đốc Thẩm, hi vọng chúng ta có thể có cơ hội hợp tác, tôi là. . . ."
. . . . . .
Một nhóm người xông tới chào hỏi với Thẩm Dật Thần, mọi người đều chỉ sợ chậm trễ sẽ không có chỗ tốt.
Thẩm Dật Thần nhìn những khuôn mặt lấy lòng này, sắc mặt càng ngày càng đen, đây chính là nguyên nhân anh luôn không đến tham gia bất kỳ bữa tiệc nào, cũng không xuất hiện trên tạp chí nào.
Đám người kia quá phiền, mọi người đều dùng gương mặt dối trá, anh rất khẳng định nếu như anh anh không có địa vị hiển hách, đám người kia khẳng định khinh thường nói với anh một câu, chứ đừng nói lộ ra vẻ mặt lấy lòng, có lúc có quyền thế cũng là một chuyện rất đáng ghét.
Những phu nhân giàu này tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này, cũng lấy lòng trò chuyện với Hồ Cẩn Huyên, tìm cơ hội để gia tộc bò lên trên, giờ phút này Hồ Cẩn Huyên chẳng những không có tâm tình xem tranh, mà tai còn ông ông tác hưởng, cảm thấy phiền não, cô giữ vững nụ cười nhạt lễ phép, nhìn như rất nghiêm túc nghe lời nói lấy lòng của mấy phu nhân và thiên kim tiểu thư bên cạnh
"Thẩm phu nhân, nghe nói gần đây 'Cẩm Thái Phú' mới có một nhóm châu báu, ngày nào đó rãnh rỗi chúng ta cùng đi xem nhé? Cứ tính tiền cho tôi!" Một người phụ nữ ăn mặc sặc sỡ sang trọng nói, ánh mắt mong đợi, trong lòng thầm nghĩ nếu leo được lên cành cao này, về sau địa vị trong gia tộc của cô chắc chắn sẽ lên cao, còn sợ bà vợ lớn kia nữa sao?
"Cô cho rằng Thẩm phu nhân để ý ít tiền châu báu này sao, Thẩm phu nhân, nghe nói 'khách sạn Á Toa' có món ăn mới, không biết cô có hứng thú đi nếm thử hay không?" Một người phụ nữ eo to như thùng nước chu môi đỏ cười híp mắt nói, giọng nói rõ ràng có ý lấy lòng.
"Tôi hỏi bà có biết chuyện hay không? 'Khách sạn Á Toa' căn bản là của Thẩm phu nhân, muốn ăn cái gì lúc nào cũng có thể ăn được, còn cần bà nhắc sao." Một người khác khinh thường nói.
"Bà có ý gì chứ? Thẩm phu nhân người ta cười hì hì không nói gì, có phải bà khó chịu khi thấy tôi trò chuyện với Thẩm phu nhân không. . . ."
. . . . . .
Trong lúc họ cãi vã, Hồ Cẩn Huyên lén dời bước chân của mình, từ từ nhích ra ngoài, cô đảo mắt nhìn Thẩm Dật Thần bị mọi người vây quanh một cái, mới phát hiện tình huống của anh không khác cô lắm.
Hồ Cẩn Huyên cười thần bí, sau đó đi ra ngoài hội trường, ở đây nữa cô sẽ buồn chết, đám người kia quá khoa trương! Bà một lời tôi một câu, lỗ tai của cô sắp điếc vì những chủ đề lấy lòng vô bổ kia.
Làm một sát thủ, cô rất lợi hại trong việc nhìn sắc mặt người khác, đám người kia có tâm tư gì, đều không thể nào thoát khỏi ánh mắt của cô, sự giáo dục của cô không cho phép cô biểu lộ sự khó chịu ra trên mặt, cho nên vô luận bực bội cỡ nào, cô luôn duy trì khuôn mặt tươi cười.
Không khí phía ngoài tốt hơn nhiều, đi ra bên ngoài, Hồ Cẩn Huyên cảm thụ gió nhẹ ban đêm, hít một hơi thật sâu, trong lòng nhất thời rất sung sướng, phiền não vửa rồi đã tiêu tán không ít.
Bây giờ là lúc bẫu tiệc bắt đầu, lúc nãy vườn hoa còn náo nhiệt nhưng bây giờ rất an tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng kêu chít chít của công trùng trong bụi cỏ, và thanh âm gió nhẹ thổi lá cây bay lất phất, Hồ Cẩn Huyên lẳng lặng đi trên đường nhỏ trong vườn hoa, đôi tay để ở trước ngực, tâm tư không biết bay tới nơi đâu.
Vừa rồi trong hội trường không có bóng dáng của Nhiếp Phong, đây là kết quả cô có được sau khi tra xét bên trong ba lần, cô còn tưởng rằng Nhiếp Phong sẽ xuất hiện với thân phận tổng giám đốc, không ngờ lại không có phát hiện bóng dáng của anh, xem ra cô cũng có lúc thất bại, nhưng không cần lo lắng, cô luôn có biện pháp đến gần Nhiếp Phong .
"Ừ. . . . Ừ. . . . Kiệt. . . . . . Mau. . . . Mau lên. . . ." Một giọng nữ kiều mỵ từ nơi xa truyền tới.
"Hừ. . . . Tiểu yêu tinh, anh sẽ thỏa mãn em." Giọng nói dâm đãng của đàn ông nhanh chòng vang lên, xen lẫn dục vọng.
"A. . . . . . A. . . . . . Ừ. . . . . . Thật thoải mái. . . . . ." Giọng nữ lớn tiếng hô.
Hồ Cẩn Huyên nhìn thấy cái bóng chập chờn dưới gốc cây cách đó không xa, loáng thoáng còn có thể nhìn thấy hai bóng người quấn quít, thỉnh thoảng còn có lời tâm tình phong phú, cô không ngu ngốc đến mức lúc này còn không biết đối phương cần gì, trong nháy mắt sắc mặt trở nên lúng túng, sau đó không biến sắc đi trở về.
Thật là xui xẻo, không ngờ lúc này lại gặp phải người khác đang trộm tình, chỉ là hai người kia quá lớn mật rồi, lại làm loạn bên ngoài, bữa tiệc có nhiều người tới thế, bọn họ không lo lắng sẽ có người xuất hiện sao?
Hồ Cẩn Huyên nhìn ra sau, không thấy ai đuổi theo, mới yên tâm, vừa lúc đó, chỉ nghe cốp... một tiếng, không biết đụng phải thứ gì, cô vuốt vuốt cái trán bị đụng, ảo não quay đầu nhìn về nơi phát ra mục tiêu.
Chỉ thấy trên đất có một người đàn ông đang ngồi, bởi vì ánh đèn, cô không cách nào thấy rõ dáng dấp của người đàn ông trước mắt, nhưng một người đàn ông mà bị một cô gái như cô đẩy ngã thì quá quỷ dị! Cho dù cô là một sát thủ, nhưng vừa rồi cô xác định mình không dùng bao nhiêu sức, sức lực chỉ bằng một cô gái yếu đuối thôi mà, không có lý nào lại đụng ngã người ta?
Mặc kệ mục đích của đối phương là gì, lúc này cô đều phải xử lý cẩn thận chứ không thể bộ đi nếu không sẽ tổn hại hình tượng Thẩm phu nhân của cô, huống chi đây cũng không phải là phong cách làm việc của Hồ Cẩn Huyên cô.
BẠN ĐANG ĐỌC
Tổng giám đốc xã hội đen và sát thủ
RomanceNội Dung Truyện: Câu chuyện tình yêu của tổng giám đốc xã hội đen và sát thủ đứng đầu thế giới. Cô, ở ngoài sáng là cô vợ yêu quý của tài phiệt cực giàu trên thế giới, không có ai biết vị tổng giám đốc đẹp trai trong mắt người ngoài thì lãnh khốc vô...