Oneshot

204 22 0
                                    


Năm đó, LuHan 21 tuổi, và có một kỳ nghỉ hè ở nhà Dì.
Hàng xóm của anh là một cô bé gái. Mẹ kế đối xử với cô bé không tốt chút nào. Lần đầu tiên, anh gặp SeoHyun. Cô mặc một chiếc váy trắng bẩn nhem nhuốc, trên mặt còn vết bầm đỏ, và lấm lem nước mắt.
Anh quỳ gối trước mặt cô, và hỏi:
- Em có thích con chó này không?
LuHan đặt con chó nhỏ vào một chiếc làn và đưa cho cô. Anh nói, nếu em cười, anh sẽ tặng nó cho em. Và họ đã trở thành những người bạn của nhau. Anh dẫn cô  đi câu cá, bắt bướm, và những lúc ấy, anh mới nhìn thấy nụ cười toả nắng của cô.
Ngày sinh nhật anh đưa SeoHyun đi chợ đêm, và tặng cô một chiếc kẹp tóc hình con bướm màu hồng.
- Em hãy tin vào bản thân, rồi một ngày, em sẽ giống như con bướm này, bay tới nơi mà em muốn đi.
Một tháng sau, LuHan phải quay về trường đại học, cô đứng ở sân ga ôm con chó nhỏ, không muốn rời bước.
Còi tàu vang lên, anh thò đầu ra cửa sổ và vẫy tay chào cô. Cô kiễng chân và thành thực hỏi anh :
- Nếu sau này em lớn lên, em có thể lấy anh được không?
Chuyến tàu bắt đầu chuyển bánh, anh cười và nói:
- Được chứ!
Và rồi Seo mướt mải chạy theo cho tới khi không thể đuổi kịp được nữa.
Năm đó, cô bé lên 10 tuổi.
Cho tới khi anh tốt nghiệp đại học, đi làm, anh cũng không hề quay trở lại.
Cô bắt đầu viết thư cho anh. Từ khi còn học tiểu học,nắn nót từng con chữ, kể cho anh cuộc sống của cô và chú chó. Anh chưa từng hồi đáp, chỉ  khi sinh nhật và sang năm mới, anh mới  gửi tặng cô bưu thiếp. Anh viết " Chúc tiểu Quái và SeoHyunie sức khoẻ và hạnh phúc." Tiểu Quái là tên con chó.
3 năm sau, tiểu Quái bị bệnh mà chết. Trong thư, cô bé kể với anh: "tiểu Quái đã rời xa em rồi, nhưng hy vọng vẫn luôn có trong trái tim em. Mặc dù em biết em không thể có đôi cánh của bướm, nhưng  nhất định em sẽ đi tới nơi mà em muốn đến".
Kỳ nghỉ hè cấp 3, cô bé nói với anh là muốn đến Bắc Kinh.
Đã 8 năm, họ chưa gặp nhau.
Anh đứng ở ga tàu đợi. Giữa những đám đông người chen lấn, xô đẩy là một cô gái 18 tuổi mặc bộ váy trắng và đôi mắt đen láy.
Anh đưa cô đi ăn chơi khắp nơi, và đi cùng họ là Chorong - vị hôn phu của anh.
Có lúc, anh hỏi nhỏ :
- Em có thích Chorong không?
- Chị Chorong rất xinh. - Cô nói và rồi, cô lại chăm chú nhìn anh.
Cô ở Bắc Kinh một tuần. Đêm hôm trước khi về nhà, cô  muốn tự nguyện dâng hiến cho anh. Cô tháo chiếc kẹp tóc hình con bướm, để lộ một mái tóc dài óng ả. Anh nói, 3 tháng nữa là anh sẽ kết hôn. Anh không thể làm như vậy được.
Cô cầu xin anh rồi khóc. Trong bóng tối, anh nhìn không rõ, chỉ nghe thấy lời thì thầm của cô:
- Nếu như sau này anh ly hôn, em có thể lấy anh không?
Trong giây phút xúc động đó, anh trả lời:
- Được.
Buổi sáng hôm sau, cô bé rời đi mà không lời từ biệt.
Những ngày tháng sau khi kết hôn cứ yên bình trôi đi như dòng nước chảy, Chorong đi Mỹ du học và anh sẽ đi sau.
Anh mở một quán rượu nhỏ, và đặt tên là Blue.
Anh vẫn nhận được thư của cô. Cô nói, cô chuẩn bị lên Bắc Kinh tìm việc. Còn anh trả lời rằng một thời gian nữa anh sẽ sang Mỹ.
Lần thứ 3 họ gặp nhau khi ấy, cô 22 tuổi, anh thì 34 tuổi.
Họ sống cùng nhau 1 năm, rồi anh ra đi.
Anh nói, em có thể kết hôn và anh sẽ vẫn quay trở lại thăm em.
Cô trả lời:
- Em sẽ đợi anh ở Bắc Kinh.
Cô vẫn viết thứ cho anh, 1 lá rồi 2 lá...
Và anh vẫn chỉ gửi những tấm thiệp khi sinh nhật cô và qua năm mới.
5 năm trôi qua, anh đã ly thân với Chorong, và quyết định về nước.
Phía sau quầy bar Blue vẫn là cô gái váy trắng, nhưng đã không còn là bé Seohyun ngày nào.
- Anh về rồi à.- Cô mỉm cười và nói tiếp - Nhưng em ốm rồi.
Bệnh của cô không thể chữa khỏi. Anh đã túc trực cả ngày lẫn đêm. Anh đọc thánh kinh cho cô nghe. Khi cô ngủ,anh nắm chặt tay cô. Và khi ánh mặt trời ló rạng, anh ôm cô sưởi ấm dưới ánh nắng mặt trời.
- Nếu như em khỏi bệnh, em có thể lấy anh được không?
Trái tim cô vẫn luôn tràn đầy hy vọng. Anh khẽ quay mặt để gạt đi dòng nước mắt:
- Được chứ.
Rồi một hôm,cô nhất định bắt anh phải đi mua bộ tóc giả. Cô đã phải cạo trọc đầu vì trị liệu hoá học.
Cô kẹp tóc, đáng yêu như cô bé SeoHyun thuở nào. Và cô nhờ anh đem tới cho một chiếc hộp cũ để ở phòng cô. Trong hộp là tất cả các tấm thiệp anh đã gửi tặng cô. 16 năm rồi, có những tấm thiếp đã ố vàng, không còn nhìn rõ chữ, nhưng những ngày xa cách anh, đó là những báu vật tinh thần.
Cô nắm tay anh và hỏi :
- Nếu như có kiếp sau,em có thể lấy anh được không?
Anh nhẹ nhàng hôn cô và nói:
- Được chứ.
Anh đã mang tới những ngày tháng hạnh phúc cho tuổi thơ đau khổ của cô bé với chú chó nhỏ.
Và cô đã chờ đợi cả cuộc đời để đổi lại một lời nguyện cầu mà anh không thể thực hiện được.

--- THE END ---

Oneshot ( Seohan) Em có thể lấy anh được ko ?Where stories live. Discover now