XXIX. Sweet Kiss (PG 13)

662 35 6
                                    

Hai người trong số họ bưng chiếc bàn gỗ ra. Nó đã rất cũ mà loại gỗ này vẫn còn tốt. Điều này cho biết rằng các bác ở nông thôn rất trân quý đồ vật của họ. Không như ở thành thị người ta dùng đồ vật còn mới toanh mà đã đem vứt không tiếc nuối.

Lều đã được dựng xong, trước khi chiếc bàn được mang ra. Nhìn khung cảnh thật đơn giản mà đầy tình cảm. Trước đây đi học cấm trại, mọi người ai cũng không thấy ấm áp bằng hôm nay. Hai chiếc lều to nằm thẳng góc với nhau đằng sau bàn gỗ. Ông Hàm, ba của Ân Tĩnh, mang vài bóng đèn điện tròn có ánh vàng ra treo lên sợi dây nối từ cây này sang cây khác.

"Thôi mà Mẫn, trò gì mẫn cảm quá. Chơi cái khác được không?" Bảo Lam than phiền.

"Bây giờ em hỏi lại, ai muốn chơi 'Kiss' thìa đưa tay lên nào." Mạnh miệng, mạnh dạng lắm nên Hiếu Mẫn cảm thấy rất hứng thú.

Ai cũng biết Hàm Ân Tĩnh là một người dễ dãi, cái gì cô cũng có thể chấp nhận. Nhưng. Có một thứ cô rất bảo thủ là về những gì tư mật, Ân Tĩnh không thích trưng bày ra cho ai xem cả. Vấn đề này rất không tự nhiên nên cô hoàn toàn không giơ tay.

Trái ngược lại với người yêu, Phác Trí Nghiên nhanh nhẹn giơ cả hai tay thẳng thừng lên không trung. Tối nay em ấy cũng muốn được ngủ trong phòng, vả lại cũng muốn gần gũi với Ân Tĩnh. Cũng khoảng một thời gian cả hai đều bận bịu rồi, bây giờ có cơ hội thì phải tận dụng chứ.

Tố Nghiên cũng có ý nghĩ hệt với Trí Nghiên. Hai người Nghiên này có tên giống nhau, và cũng có suy nghĩ khá trong sáng như nhau luôn. Cô biết Trí Hiền bình thường đều cho cô ôm ấp mỗi ngày, nhưng mà chuyện phòng the thì chẳng mấy bao giờ. Sẵn tiện hôm nay có ngày nghỉ thì một công đôi chuyện cũng hay. Vì vậy nên Tố Nghiên cũng một người hai tay đưa lên cùng với Trí Nghiên.

Ở trong đầu của Thuận Khuê khá hỗn loạn và phức tạp. Thì ra cô đã nghĩ sai về Phác Hiếu Mẫn, tưởng lầm cô ấy bên trong khác bên ngoài ở chỗ ngọt ngào và dễ thương. Bây giờ nghĩ lại thì cô đã sai, bởi vì Hiếu Mẫn từ nguồn góc đã thật biến thái. Toàn là phụ nữ với nhau, cái gì mà hôn? Cái gì mà phòng đôi? Thuận Khuê im lặng ngồi quanh quẩn với một đống suy nghĩ không đâu vào đâu.

Một mình Hiếu Mẫn thôi cũng có cả hai tay. Sau đó cô cộng lại tất cả những cánh tay đưa lên rồi phán.

"Chúng ta có bao nhiêu người? Bảy phải không? Có sáu cánh tay đưa lên nên số đông thắng. Chuẩn bị tinh thần chơi nào."

"Thiên à... Tính như vậy cũng được nữa hả?" Hàm Ân Tĩnh cũng muốn nổi đóa với Phác Hiếu Mẫn.

"Cô đường hoàn một chút cho chị nhờ được không Hiếu Mẫn?" Người đặt tay lên trán rầu rĩ là Trí Hiền.

Biết là tính tình em họ mình như thế nào nên Bảo Lam đã tránh qua một góc ngồi ăn vặt, chắc cô không chơi trò này đâu. Có thân thiết với ai đâu mà hôn với lại chả kiss.

"Rõ ràng như vậy mà. Hai người tính xem, chúng ta bảy người mà sáu tay đã được giơ lên rồi. Như vậy chẳng phải số đông hay sao?" Đã muốn cái gì là phải có cho bằng được hả Mẫn.

"Tôi có ý kiến." Thuận Khuê giơ tay, "Tôi có thể không tham gia hay không?"

"Không được, ai cũng phải chơi. Đã về đây rồi thì phải vui vẻ chứ."

Có Yêu Em Không? (Tĩnh Nghiên) (Eunyeon - JiJung)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ