Oneshot - Cover

329 22 3
                                    

[Đoản Văn] Tương Lai Là Gì Tôi Không Biết

Tác Giả: Cùng Thần

Ngắn..rất ngắn... vô cùng ngắn

-------------------&.&-------------------

Một mình đi trên đường cái, nhìn người trên đường, cảm giác hơi trống trải, đã không còn bóng dáng quen thuộc bên cạnh, hơi mờ mịt ngẩng đầu nhìn bầu trời, ánh mặt trời vẫn êm dịu như vậy, ấm áp như vậy, giống cảnh lúc mới gặp năm đó, chỉ tiếc là chuyện xưa thì mồn một trước mắt, mà hồi tưởng đã là cảnh còn người mất rồi...

* * *

Về đến nhà, Krys tắm rửa xong nằm trên giường, ánh mắt nhìn trần nhà đến thừ ra, trước mắt hiện lên cảnh năm đó, hai cô bé ngồi dưới gốc đại thụ. Một cô bé ngây ngô trên mặt đầy hiếu kỳ hỏi: "Krys, cậu vẽ cái gì vậy?"

Cô bé đang ngồi vẽ tranh nhìn chằm chằm bức vẽ nói: "Tớ đang vẽ tương lai".

Cô bé kia phì cười: "Mấy cái màu lung tung này trộn lại là tương lai cậu đó hả?"

Krys quay đầu nhìn cô bé, nghiêm túc nói: "Chính vì tương lai không thể đoán được, cho nên mấy màu này đại biểu cho ngọt bùi cay đắng của đời người đó. Bây giờ ngọt khá nhiều, nên cho màu xanh nhiều hơn một chút".

Cô bé kia nghiêng đầu suy nghĩ, ánh nắng vàng dịu chiếu lên khuôn mặt cô bé, khảm lên một viền vàng, Krys nhìn đến ngây người.

* * *

Nàng hỏi "Chúng ta có thể ở cùng nhau bao lâu?"

Krys lẳng lặng nhìn nàng.

Nàng hỏi "Chúng ta có thể yêu nhau bao lâu?"

Krys nhìn nàng trầm mặc.

Nàng hỏi "Chúng ta có thể vui vẻ bao lâu?"

Krys bình tĩnh nhìn nàng.

Rốt cuộc, nàng nói "Chúng ta chia tay đi."

Krys nhìn nàng hờ hững.

Nàng nở nụ cười: Có phải vẫn là tớ luôn diễn một mình? Có phải cậu chưa từng yêu tớ? Có phải vẫn luôn là tớ tự mình đa tình?

* * *

Krys phục hồi tinh thần, nhìn căn phòng quen thuộc. Cầm bức tranh lên - trên đó là đủ màu lộn xộn hòa chung với nhau... màu đen dần dần hình thành. Nhìn ra ngoài cửa sổ, trên khuôn mặt tái nhợt nở một nụ cười... bởi vì, tớ là người không có tương lai, cảm ơn cậu, mang đến một tia sáng cho sinh mệnh của tớ ở mười mấy năm tồn tại. Song, xin lỗi, không thể đáp trả tình cảm của cậu, có điều, tớ yêu cậu - chưa từng thay đổi.

* * *

Ở bệnh viện, Krys cầm đơn bệnh, trong đôi mắt yên ả là một sự tĩnh mịch. Mặc dù không muốn tin, nhưng đây là sự thật. Oán hận ông trời - đã từng; trở nên điên dại - đã từng, chán chường, mất niềm tin - đã từng, song cũng chỉ có thể yên lặng mà chấp nhận...

Tương lai là gì tôi không biết (Taltoria ver)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ