Chương 27: Chúng ta về nhà đi

4.7K 104 1
                                    

  " Nương tử! nàng nói... nàng là người đến từ dị thế, thế kỷ 21, không phải nơi này. Nàng thích nhất ngắm đào hoa, thích nhất là nằm trên thuyền nhỏ ra giữa hồ sen ngủ, không thích hương vị ngọt lại duy độc thích cay, nàng thích chính là ngồi ngẩn người, suy nghĩ vẫn vơ, khi suy nghĩ sẽ một thoáng nhăn mày, miệng mân lên..." " Nàng nói nàng gọi Vân Tiếu Khuynh" " Nàng là... nương tử của ta" " Chúng ta là phu thê, sao lại hỏi có hay không quen biết?!" Hàn Kỳ nhẹ giọng nói, vươn tay chạm nhẹ vào khuôn mặt của Vân Tiếu Khuynh. Có lẽ vì những lời nói của hắn, cũng có lẽ vì cái cảm giác thân thuộc nào đó, Vân Tiếu Khuynh không ngăn lại hành động thân mật của Hàn Kỳ, mà sững người nhìn hắn Hắn và nàng, thật sự có quen biết sao? nếu không sao hắn lại biết được nàng đến từ thế kỷ 21, nhưng là nếu quen biết sao nàng lại không nhớ, huống chi từ lúc tỉnh dậy, nàng cũng chưa từn gặp mặt hắn dù chỉ một lần, rốt cuộc chuyện này là sao?! hắn có nhận lầm người không?! " Ta dường như chưa từng gặp ngươi" Vân Tiếu Khuynh giương mi nhìn hắn, đáy mắt hết sức khó hiểu Hàn Kỳ không trả lời, y vươn tay ôm chặt lấy Vân Tiếu Khuynh vào lòng, lãnh hương đào hoa quen thuộc, hương vị của riêng nàng nhẹ nhàng dịu nhẹ vương vấn nơi chóp mũi của y, Hàn Kỳ đạm cười : " nương tử... nàng không nhớ cũng không sao, chỉ cần nàng ở đây, là được rồi!" Cứ tưởng không bao giờ còn cơ hội gặp lại, nhưng bây giờ nàng vẫn còn ở đây, ta đã cảm thấy mãn nguyện rồi Không nhớ cũng không sao, chỉ cần nàng bên cạnh ta là đủ rồi....!! Vân Tiếu Khuynh mặc cho hắn ôm, cũng không dãy dụa, quả thật cái ôm của hắn rất ấm áp, khiến cho nàng cảm thấy một thoáng an lòng, Vân Tiếu Khuynh thừa nhận, nàng ... không ghét vòng tay này của hắn. Nhưng là tại sao nàng lại cảm thấy nó thân thuộc quá, chẳng lẽ lời hắn nói là sự thật, nàng đã quên hắn sao?! " Vân cô nương..?!" bỗng một thanh âm từ đằng sau vang lên, thanh y nam tử, mặt tựa quan ngọc, quanh thân khí chất nho nhã tựa mộc xuân phong, y kinh ngạc nhìn hai người trước mặt, là Vân cô nương?! Nhưng tại sao nam nhân kia lại ôm lấy Vân cô nương vậy, y khó hiểu. Chính Vân cô nương nói, gia đình vốn không còn ai mà Vân Tiếu Khuynh ngẩng đầu, thấy Lãnh Quyết Phong, gật gật đầu, sau đó đẩy Hàn Kỳ ra, dù gì nàng cũng chưa chắc điều nam nhân này nói có phải là sự thật không, hơn thế nữa, nam nhân này nhìn quần áo hoa quý, khí chất vương giả, chắc chắn không phải nhân vật tầm thường, nàng không thích phiền phức, hiện giờ cuộc sống của nàng tốt lắm, nàng không muốn phá hỏng nó ( Dao Dao : haiz! Tội nghiệp tiểu Kỳ Kỳ, Khuynh Nhi vẫn lạnh nhạt như vậy nha ) Hàn Kỳ thấy Lãnh Quyết Phong, đôi con ngươi một thoáng lạnh như băng, nhưng rất nhanh trầm lại, Lãnh Quyết Phong âm thầm kinh hãi, trong một thoáng y cảm thấy nam tử kia như là muốn sát y. Lãnh Quyết Phong đạm cười, có lẽ nam tử này hiểu lầm quan hệ giữa hắn và Vân cô nương, y nhìn Vân Tiếu Khuynh, nói : " Vân cô nương! Nhạn nhi đang chờ chúng ta dùng bữa" " Ân..." Vân Tiếu Khuynh gật gật đầu, sau đó tiến đến chỗ Lãnh Quyết Phong, để lại cho Hàn Kỳ bóng lưng quyết tuyệt, không chút lưu luyến. Hàn Kỳ cười khổ, nữ nhân này chính là lúc nào cũng là vô tình đến như vậy a " Vân Tiếu Khuynh!" " Chẳng phải nàng nói, nhất định không để ta lại một mình sao. Nhưng là sao lúc nào cũng để lại cho ta bóng lưng của nàng" " Nàng đã hứa mỗi năm nhất định làm bánh trẻo chúc mừng tân niên cho ta dùng sao. Nhưng mà năm năm rồi, nàng luôn thất hứa" "Vân Tiếu Khuynh, sao nàng lúc nào cũng nhẫn tâm như vậy...." Nam tử ở đằng sau khàn khàn lớn tiếng quát, thanh âm ẩn ẩn phẫn nộ cùng đớn đau đến xót lòng. Vân Tiếu Khuynh một thoáng dừng lại, không bước đi tiếp, quay đầu lại nhìn hắn.... Trong một thoáng chốc, trong đầu của nàng, như ẩn như hiện.... dung nhan mờ ảo của hồng y nam tử, thanh âm tà mị biếng nhác, lại mang chút lấy lòng, làm nũng Nương tử, chỉ cần nàng ở bên cạnh vi phu, vi phu sẽ không còn thấy tịch mịch nữa rồi Nương tử, nàng nhớ mỗi năm nhất định phải làm bánh trẻo cho vi phu đó nha, vì nương tử làm là ngon nhất..... Vân Tiếu Khuynh vươn tay xoa xoa mi tâm của mình, ẩn nhẫn đau đớn, đầu của nàng... đau quá! Rốt cuộc nam nhân này là ai, chỉ vài câu nói đơn giản, thanh âm ẩn nhẫn xót xa, lại khiến cho nàng không thể nào đành lòng bỏ lại hắn... Thấy Vân Tiếu Khuynh không bước đi nữa, Hàn Kỳ bỗng cười rộ lên, hai má lún đồng tiền như ẩn như hiện, đôi con ngươi rạng ngời như ánh dương quang, nụ cười rạng rỡ tỏa nắng, đẹp rực rỡ... Vân Tiếu Khuynh một chốc thất thần, nàng... dường như chưa từng thấy tiếu dung nào lại ấm áp đến như vậy, ấm áp đến tận chân tâm. Hàn Kỳ bước lại, cho đến khi khoảnh cách giữa hắn cùng nàng chỉ trong một cái vươn tay, Hàn Kỳ nhẹ giọng nói : " nương tử! chúng ta... về nhà đi." " Tây Noãn các, trăm gốc đào thụ nở hoa rực rỡ.... ta vẫn cho người cẩn thận chăm sóc, khi xuân qua sen trong hồ lại sẽ lại nở.... ta vẫn cho người trông chừng, đàn cá chép trong hồ, mỗi ngày một nhiều... ta cũng không vứt đi...., đầu bếp vương phủ nghĩ ra rất nhiều món ăn cay mà nàng thích.... " " Mỗi ngày ta lại bẻ một nhánh đào hoa tặng nàng, hạ đến ta bồi nàng ra bên hồ ngắm sen, chiều chiều ta cùng nàng lại cho cá chép ăn...." " Cho nên... chúng ta về nhà đi! Nương tử...." Y cười khẽ, như là hoa khai rực rỡ, nhẹ nhàng như làn gió mùa xuân phả vào lòng người, như là một chiếc lá cuối thu rơi nhẹ xuống hồ nước, gây vòng vòng gợn sóng, Vân Tiếu Khuynh chợt nhận ra, với nam tử này.... nàng lại không có cách nào ngoảnh mặt làm ngơ đối hắn... " Lãnh ca ca..! nam nhân đó là ai vậy?!" Trầm Lạc Nhạn nhỏ giọng hỏi Lãnh Quyết Phong, ánh mắt tràn đầy nghi hoặc " Hình như là tướng công của Vân cô nương!" Lãnh Quyết Phong suy đoán. " A ?!" Trầm Lạc Nhạn khó có thể tin được, Vân tỷ tỷ mà cũng thích nam nhân sao?! ách! Ý nàng chính là Vân tỷ tỷ nhìn rất là đạm mạc, chưa từng liếc nhìn để ý đến người nào, sao lại có thể yêu thích một nam tử được?! Lãnh Quyết Phong đầu đầy hắc tuyến, y cười cười : " muội không thấy bọn họ đúng là tuyệt phối sao?!" nam tử khuôn mặt lúc nào cũng hi ha cười rạng rỡ, còn nữ tử thì đạm nhiên như nước, đối lập nhưng cũng thật hài hòa " Ân! Muội cũng thấy vậy!" Trầm Lạc Nhạn gật gật đầu, quả thật nhìn hai người thật xứng, nam nhân tuấn mỹ bức người, nữ tử dung mạo khuynh thế, hơn thế nữa quanh thân hai người họ có một loại cảm giác không nói nên lời ấm áp! " Nhưng mà hình như Vân cô nương lại không nhớ gì hết về nam nhân kia nha!" Lãnh Quyết Phong một thoáng nhăn mi, theo như hắn trị liệu thì Vân cô nương đâu có dấu hiệu bị mất trí nhớ a. Trầm Lạc Nhạn khẽ thở dài : cũng thật đáng thương cho nam tử kia a! người mình yêu lại quên đi mình, bi ai của thế gian này, đến tận cùng cũng chỉ như vậy mà thôi! Hai người này đi đang ngồi bàn luận, cách đó không xa lại trình diễn tình cách khá quen thuộc giữa hai nhân vật chính của chúng ta " Nương tử!..." mỗ nam thanh âm ai oán, rất chi là đáng thương, Vân Tiếu Khuynh nhìn hắn, hết sức bất đắc dĩ, nam nhân này rốt cuộc ăn cái gì mà lại lưu manh vô sỉ đến như vậy a " Chuyện gì?!" Vân Tiếu Khuynh đáp, thanh âm vẫn vậy, không mặn không nhạt, không chút tình cảm gì " Chừng nào chúng ta mới về nhà nha!" Hàn Kỳ lại nhắc đến chuyện này, Vân Tiếu Khuynh nhíu nhíu mày, lại nói : " ta rất thích ở đây!" Hàn Kỳ thanh kiên quyết : " không được! nương tử chúng ta về nhà đi, nhà của chúng ta so với nơi đây cũng đẹp không kém mà" Vân Tiếu Khuynh không nói, một thoáng trầm tư Hàn Kỳ lại tiếp tục cố gắng : " Phong nhi! Rất nhớ nương tử a!" hắn cắn răng tung ra chiêu cuối cùng. Vân Tiếu Khuynh đôi con ngươi đạm mạc, một thoáng lóe sáng, miệng nhẹ nhàng lẫm nhẫm : " Phong nhi!?" " Đúng vậy, hài tử đó luôn nhắc đến nương tử..." Hàn Kỳ gật gật đầu, nhưng trong lòng lại vô cùng khó chịu, đáng chết tiểu hài tử, nàng mất hết trí nhớ không nhớ gì về hắn, nhưng lại có ấn tượng với cái tên Phong nhi này, a...a... hắn chính là rất khó chịu a! " Ân..." Vân Tiếu Khuynh gật gật đầu. Hàn Kỳ thấy vậy, vui mừng, nở nụ cười càng thêm tỏa nắng, tuy nương tử không vì hắn mà trở lại, nhưng là hắn cũng rất vui mừng, chỉ cần nương tử trở lại bên hắn, thì chuyện gì cũng không đáng quan tâm! Vân Tiếu Khuynh thấy hắn vui vẻ như vậy, bất giác lòng cũng cảm giác vui lây, vô thức vươn đầu ngón tay chỉ chỉ vào mặt hắn, động tác quen thuộc như là đã làm hàng trăm lần rồi. Hàn Kỳ ôn nhu cười, tay nắm chặt tay Vân Tiếu Khuynh, mâu quang nhu tình ấm áp Nương tử! có nàng.. thật tốt!!! Cuối cùng thì đứng trước thái độ khi thì nhỏng nhẽo khi thì cứng rắn của Hàn Kỳ, Vân Tiếu Khuynh cũng buông tay chịu thua, sau khi tạm biệt hai vợ chồng Lãnh Quyết Phong, Hàn Kỳ cùng Vân Tiếu Khuynh lên đường trở về vương phủ. Trước khi đi, Hàn Kỳ để lại cho Lãnh Quyết Phong khối lệnh bài, nói : 'nếu có chuyện gì cần hỗ trợ thì cứ đến nơi này tìm hắn'. Lãnh Quyết Phong cũng không chối từ, mỉm cười nhận lấy. Trầm Lạc Nhạn thì rất là luyến tiếc Vân Tiếu Khuynh, nhưng thấy Vân Tiếu Khuynh vẻ mặt tuy vẫn đạm mạc như thường ngày, nhưng là tiếu dung trên môi ngày một rõ, nàng cảm thấy, có lẽ bên cạnh nam nhân tên gọi Hàn Kỳ này, Vân tỷ tỷ mới có thể thoải mái mà tự tại đi Nhìn xe ngựa chở hai người khuất dần, Trầm Lạc Nhạn một thoáng buồn bã, hi vọng mong có thể nhanh chóng gặp lại. Lãnh Quyết Phong thấy thê tử của mình không vui, y ôn nhu cười, nhẹ giọng khuyên bảo : " Nhạn nhi! Mỗi người có một cuộc sống khác nhau, Vân cô nương cũng có nơi thuộc về nàng, muội cần chi phải quyến luyến vậy đâu" Trầm Lạc Nhạc bĩu môi : " muội biết a, nhưng là sống chung lâu như vậy, cũng thật luyến tiếc". Lãnh Quyết Phong khe khẽ cười : " khi nào chúng ta rảnh, có thể đến thăm cô nương ấy nha". Trầm Lạc Nhạn nghi hoặc : " Huynh biết tỷ ấy ở nơi nào sao?!" Lãnh Quyết Phong đạm cười, lấy ra trong lòng khối kim bài đưa cho Trầm Lạc Nhạn, lại nói : " muội nói thử xem, khối kim bài này là của ai?!" Trầm Lạc Nhạn đáp : " chẳng phải là của nam nhân kia đưa cho huynh sao?!" " Kim bài, lại có hình hoàng long, khắc một chữ 'thất', thế gian này người sở hữu nó cũng chỉ có thất vương gia của Đông Li quốc mà thôi..." Lãnh Quyết Phong cười nhẹ " Huynh là nói.... nam nhân kia, chính là Lăng Hàn vương gia Hàn Kỳ sao?!" Trầm Lạc Nhạn kinh ngạc, không ngờ nam nhân nổi tiếng cả thiên hạ kia tính tình lại kỳ lạ như vậy. Lãnh Quyết Phong cười khẽ, tình vốn là như vậy, dù cho là người cứng rắn đến đâu, lãnh khốc như thế nào, cũng sẽ hóa thành vòng chỉ nhu thôi. Nam nhân tuấn mỹ hơn người kia, từ đầu đến đuôi, ánh mắt chỉ dõi theo bóng hình bạch y nữ tử, đôi con ngươi sâu không thấy đấy, nhưng tình ý trong đó không ai lại không thể nhìn ra được. Có lẽ Vân cô nương không biết, dù không còn ký ức, nhưng là ánh mắt bất đắc dĩ nhận mệnh kia, có biết bao là vương vấn, si niệm... Lãnh Quyết Phong ôn nhu nhìn thê tử của mình, khóe môi cong lên tiếu dung tuyệt đẹp.... tình một tự, chính là kỳ lạ như thế! Thế gian ai cũng biết nhưng lại thực sự có mấy ai thấu hiểu?!


Tiếu diện Vương gia, Lạnh nhạt Vương phi [ Xuyên không ] - HOÀNNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ