Anh không sợ bẩn nhưng tôi sợ ...

379 7 0
                                    

Quán ăn đồ Âu ngày thứ 7 khá đông người, những người vào đây đều là dân có tiền. Khung cảnh sang trọng, xa hoa bậc nhất. Mỗi bàn ăn đều có một phục vụ riêng. Những người bước vào đều là những người có địa vị, tiền bạc được đếm bằng quyển. Mỗi người đều dùng ngữ khí vừa phải nói chuyện với nhau, khiến không gian nơi đây khá yên tĩnh, không quá ồn ào náo nhiệt.

Quản lý thấy chiếc ô tô dừng lại trước cổng, khách hàng bước xuống liền lập tức vươn tay mở cửa.

Mùi hương nước hoa có chút nồng và dụ hoặc lan tỏa trong không khí, mỗi bước chân cô đi đều toát lên vẻ kiêu ngạo mà lạnh lùng.

Quản lý nơi đây là nam, mỗi người vào đây đều ăn mặc rất sang trọng và quyền quý, những người xinh đẹp không thiếu. Nhưng lần đầu tiên hắn nhìn thấy có người ăn mặc không quá hở hang vẫn toát lên sự tinh tế, gợi cảm.

Cô vuốt mái tóc dài buông xõa, cô mặc một chiếc váy đen ôm sát, đằng trước kín đáo, phía sau lộ ra toàn bộ tấm lưng trần trắng nõn. Đôi tay đeo chiếc vòng hemes số lượng có hạn. Cô cầm chiếc ví to bằng khổ giấy a4, tiếng guốc louboutin gõ trên mặt sàn đá.

Mỗi bước chân cô đi đều thu hút người nhìn hai bên. Cô rất đẹp, đẹp đến mức khiến người khác khó thở.

Cô vẫy tay với bàn cách mình không xa, khóe môi cười tươi tắn.
"Lại trễ rồi". Cô nói, rất tự nhiên ngồi xuống ghế được phục vụ kéo ra.

Hai đứa bạn bĩu môi, phất tay nói.
"Thôi ngồi xuống nhanh đi, bọn tao đói chết rồi".

Ba người ngồi cạnh nhau, ăn một bữa ăn vui vẻ. Cuối cùng cả ba quyết đinh đi tăng 2, địa điểm là quán bar quen thuộc của họ.

Cô đứng lên thanh toán tiền, hôm nay là đến lượt cô mời.
Ba người cùng nhau ra khỏi quán ăn, đột nhiên phía sau vang lên tiếng bước chân dồn dập.
"Này, này".

Ba người đồng loạt dừng bước quay đầu, cô hơi nhíu mày, nhìn người đàn ông xa lạ ở trước mặt.
"Tôi và anh quen nhau à?".
Anh ta lắc đầu rất chắc chắn:"Không quen".

Cô quay lưng tiếp tục bước đi, đã nói không quen thì còn gì để nói. Đột nhiên anh ta chạy đến chặn trước mặt cô, đưa chiếc điện thoại lên.

"Cho tôi số điện thoại". Anh nói rất tự nhiên, giống như đây là điều hiển nhiên của định lý.

Cô bật cười, nụ cười đẹp đến mức khiến anh thất thần.

Cô đẩy chiếc điện thoại về phía anh ta, lắc lắc ngón tay.
"Nếu ai xin mà tôi cũng cho thì có lẽ điện thoại của tôi mỗi ngày đều bị khủng bố mất rồi".

Cô đánh giá người đàn ông này từ đầu đến chân, ăn mặc phóng khoáng, áo phông, quần bò ôm, giầy hàng hiệu, chiếc đồng hồ trên tay anh ta giá trị không nhỏ. Cũng không phải kẻ hiền lành, tại sao cách cưa gái lại ngu ngốc đến thế?

Anh không lùi bước: "Vậy như thế nào cô mới đồng ý cho tôi số?".

Bạn cô nói thầm vào tai cô, cô hơi nhíu mày, rồi gật đầu đồng ý.
"Đêm nay anh đi theo tôi, nếu sáng hôm sau anh không bỏ cuộc, tôi sẽ cho anh ".

(truyện ngắn) Anh không sợ bẩn nhưng tôi sợ ...Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ