Neko-chan Bên Bờ Biển

7 0 0
                                    

Neko-chan Bên Bờ Biển


***


Sabishii...
Sabishii...

Anh bước đi lặng lẽ...
Giữa dòng người Kyoto.
Nhớ Sài Gòn hoa lệ...
Và em: Yan Neko!
Nhớ câu chuyện em kể...
Neko-chan bên bờ biển không người,
Cá lượn vòng, biển đập sóng vui tươi...
Nhưng tại sao đôi môi bé không cười?

Hả?

Bé có nhớ Sài Gòn giống như anh?
Nhớ con phố quê nhà và hàng bóng cây xanh...
Nhớ nhịp sống ồn ào qua bao năm xa lánh...
Và đã có khi nào bé chợt nhớ tên anh?

Chuyện bé kể anh vẫn nhớ đến giờ...
Neko-chan ngắm biển không bến bờ...
Vầng trăng máu buồn hiu chẳng mến thở...
Khối cầu lửa rời ga, sao bé còn đến chờ?

Yan Neko!

Những câu chuyện của em anh không hiểu...
Nhưng anh nhớ từng chi tiết bên trong,
Nhớ cho đến ngày tận cùng anh sống,
Nhớ cho đến hơi cuối cùng anh thở...

Em từng hỏi...
Người quan trọng? Thứ tình cảm đặc biệt?
Em đừng hỏi...
Câu trả lời có lẽ tự em biết...

Senpai...

Sẽ không phiền Neko-chan...
Sẽ một mình lang thang...
Nơi Kyoto, từng dãy phố,
Khói thuốc bay, ánh mắt mơ hồ...

Không!

Yan Neko không phải bé mèo kia,
Yan Neko sẽ mãi mãi bên anh...
Nhưng lỡ như tất cả là vọng tưởng...
Thì anh mong Taiyou sẽ đến...
Viết cho em bài thơ tuổi xuân xanh...

Neko-chan bên bờ biển không người...
Gió an lành, hàng sóng nước xanh tươi...
Hãy vui lên, bé con anh mong cưới...
Nhưng tại sao... tại sao bé không cười?


***


Yuuzai's
07/11/2015





99 Lần Đặt BútWhere stories live. Discover now