Chương 225: Biến, anh cút cho tôi

1K 35 0
                                    

Myungsoo sắp phát điên, anh nghe nhân viên bảo an nói Jiyeon lái xe bạt mạng ra khỏi Ám Dạ, tốc độ nhanh đến làm cho người khác phải chắc lưỡi, hít hà, anh ngay lập tức dừng hội nghị quan trọng để đi tìm cô nhưng gọi điện hoài vẫn không ai bắt máy, anh liền khởi động vệ tinh định vị tìm tung tích của cô.

Trước lăng mộ cô thẳng lưng quỳ gối, có vẻ đã quỳ rất lâu, khuôn mặt thống khổ, Myungsoo kinh ngạc, vội vàng chạy đến ôm lấy cô: "Bảo bối, em làm sao vậy ?"

Xoay mặt cô lại anh mới phát hiện, khuôn mặt nhỏ nhắn hiện đầy nước mắt, cặp mặt sưng đỏ lợi hại.

Jiyeon ánh mắt ngày càng lạnh hơn, đẩy anh ra, nghiêng ngã, lảo đảo hướng nơi khác mà chạy.

Cô không muốn nhìn thấy anh, không muốn nhìn thấy người này một chút nào, một chút cũng không muốn.

Cô thật muốn chạy trốn, trốn đi thật xa, ít nhất là bây giờ.

Myungsoo trong lòng co rút một chút, cô làm sao vậy ? tại sao muốn đẩy anh ra ?

Myungsoo nhanh chân đuổi theo, từ phía sau bắt lấy cánh tay cô, gắt gao giam vào trong ngực, gấp gáp: "Bảo bối, em làm sao vậy ? nói cho ông xã nghe đi."

"Biến, anh không phải ông xã của tôi, tôi không có ông xã."

Ông xã của cô tuyệt đối không thể nào là cháu nội của kẻ thù đã giết chết cha mẹ cô, không phải !!!

"Em còn có thể nói lời nói khốn kiếp hơn thế nữa không ? anh không phải ông xã em, vậy ai là ông xã em ? em nổi điên cái gì ?" Nghe được cô bắt đầu không thừa nhận mình, Myungsoo cảm thấy mình sắp phát điên. Anh sợ nhất là Jiyeon không thừa nhận mình, trừ điều này cái gì anh cũng không sợ. Coi như chỉ là một lời nói giỡn cũng không được, anh không thích kiểu đùa giỡn như vậy.

"Kim Myungsoo, anh gạt tôi, rốt cuộc cha mẹ tôi chết như thế nào ? tôi cho anh một cơ hội cuối cùng, nói thật đi". Không giãy thoát được, cô so với anh còn muốn nổi điên.

Oanh một tiếng, giống như sét đánh ngang tai, Myungsoo đứng nguyên tại chỗ cả nửa ngày, không nhúc nhích được.

Cuối cùng cô cũng biết.

Ai nói ? Jung Jinwoon cái đồ tiểu nhân hèn hạ !!!

"Tôi tin tưởng anh như vậy, anh cư nhiên lại gạt tôi, Kim Myungsoo, tôi hận anh!!!"

Cô hét to, hét tới tê tâm liệt phế, muốn cô như thế nào tiếp nhận sự thật này, người mình yêu thương nhất trong nháy mắt lại biến thành kẻ thù của mình.

"Thật xin lỗi, bảo bối, thật xin lỗi, đều là lỗi của anh, nhưng là anh không dám nói cho em biết, bởi vì anh quá mềm yếu sợ em không tha thứ cho anh, em bình tĩnh một chút được không, bảo bối, anh thật xin lỗi em." Myungsoo có chút luống cuống, vội vàng ôm lấy cô, ôm thật chặt như sợ chỉ cần hơi buông tay cô sẽ biến mất.

"Biến, tôi không nên gặp anh, anh cút cho tôi, tôi hận anh, hận cả nhà anh, cút !!!"

Cô khóc đến mức nước mắt giàn dụa, vốn dĩ không muốn khóc nhưng thật sự rất ủy khuất, chỉ cần anh vừa hỏi cô làm sao vậy ? sẽ nhịn không được chảy nước mắt. Giống như hiện tại, tâm tình cô vốn ổn định nhưng Myungsoo vừa nói xin lỗi, nỗi ấm ức cùng sự tức giận nhất thời đều xông lên. Anh càng nói, cô càng không muốn nhìn thấy anh, càng nói, cô lại càng hận anh.

[Myungyeon ver] Bà xã, ngoan nào!Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ