CHƯƠNG 14: BỮA TỐI CỦA ĐƯỜNG TỐ

3.9K 91 1
                                    

  "Tôi về rồi đây!"

Đẩy cửa vào nhà, căn phòng sáng trưng.

Hứa Luật rất thích cảm giác này, là hơi ấm gia đình, bây giờ cô mới cảm thấy có người ở chung nhà cũng rất vui.

"Meoooo ...."

Arthur vô cùng phấn khích khi thấy Hứa Luật. Nữ vương Agatha đang quẩn chân Đường Tố, miễn cưỡng ngẩng đầu nhìn cô một cái. Allen và Queen thì cuộn người trên ghế sofa. Queen cũng đã dần quen thuộc hoàn cảnh mới.

"Mèo ú ...", Hứa Luật ôm lấy Arthur nhìn gương mặt ú na ú nần của nó, nỗi buồn của cô mau chóng tan thành mây khói. Thuận miệng hỏi người đàn ông đang ngồi trên chiếc ghế tựa bên cạnh lò sưởi: "Anh ăn tối rồi chứ!"

Người đàn ông ngồi đó, bình tĩnh đáp lời: "Nếu cảm xúc cũng được coi là một loại thức ăn, thì tối nay tôi đã no chết rồi."

Hả???

Nói tiếng Trung theo giọng Anh, nghe thật thánh thót và êm tai. Hứa Luật ngừng lại, suy nghĩ một chút ... sau đó cô hỏi lại bằng giọng đầy nghi ngờ:

"Chưa ăn ... sao???" Cô không thể xác định được, liếc nhìn đồng hồ đeo tay, đã gần 11 giờ rồi. Anh ấy cũng biết nấu cơm, sao lại để bụng đói đến lúc này.

"Y học chứng minh nếu khoảng cách giữa hai bữa cơm quá lâu là nguyên nhân chính dẫn đến kết sỏi trong cơ thể. Từ bữa trưa cho đến bây giờ đã qua hơn 10 tiếng 17 phút, khả năng kết sỏi rất lớn."
[i]
Được rồi! Hiện tại đã có thể hoàn toàn xác định, Đường thiếu gia chưa ăn tối.[/i]

"Tại sao anh không tự nấu ăn?"

Đường Tố nói một cách rành mạch: "Người Trung Quốc có câu nói 'Nhân vô tín bất lập', tôi là người biết giữ lời hứa thôi."

[*Lời răn dạy của Khổng Tử: Không giữ chữ tín thì không tồn tại được trên đời]

"Hả???"

"Đã giao kèo bữa ăn do cô phụ trách vậy tôi sẽ tuân thủ đến cùng."

"..."

Hứa Luật lần đầu tiên mới biết câu nói 'Nhân vô tín bất lập' có thể áp dụng được trong trường hợp này, lại còn chính xác đến mức đó, cách nói chuyện như vậy dĩ nhiên cô chẳng còn gì để giải thích, đành ngượng ngùng xoa xoa đầu mũi: "Tôi ... tôi đi nấu cơm cho anh!"

"Mì fillet cá!", anh chọn món.

Hứa Luật không thèm quay đầu lại, đi nấu món fillet cá cho anh. Thích thì sao không tự làm mà ăn, ở đó mà đề với chả nghị.

Cô lấy con cá đông lạnh trong tủ, nấu một nồi canh cá đơn giản, ngâm mì, cuối cùng thêm vài cây cải.

'Người này' chỉ cần có cá là được.

Trong thời gian nấu canh cá, cô đi lấy thức ăn cho mèo. Tên Đường Tố này chưa ăn thì đừng mơ anh ấy cho bốn con mèo anh ghét cay ghét đắng đó ăn.

"Này, ăn đại đi, chứ món fillet cá phải dùng cá tươi mới ngon."

Đường Tố ung dung thưởng thức bữa tối.

Hứa Luật khoanh tay đứng bên cạnh.

Dáng vẻ ăn cơm của Đường Tố khá tao nhã, rõ ràng chỉ có mỗi bát mì cá mà cô cảm giác anh ta đang tận hưởng một bữa tiệc xa hoa. Bởi vì vẫn chưa dùng quen đũa nên anh dùng nĩa, giống như đang ăn mì Ý, anh quấn sợi mì xung quanh chiếc nĩa rồi ưu nhã bỏ vào miệng.

Anh Phát Bệnh Rồi, Em Đến Đây!Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ