phần 3

1.1K 91 26
                                    

Phần 3: Cuộc gặp gỡ định mệnh

Ít lâu sau, Hoàng thượng mở hội. Mọi người dân trong kinh thành đều được mời tới dự bữa tiệc do vua chiêu đãi. Mẹ con Cám nghe tin dậy từ sáng sớm, chuẩn bị những bộ váy đẹp nhất, những đôi hài xinh xắn, và đặc biệt là bỏ qua thói quen kêu Tấm dậy ăn sáng hàng ngày. Báo hại Tấm phải ăn đồ hộp với xúc xích quệt phô mai với ba tê và dưa leo.

Tấm cũng muốn đi lắm. Gì thì gì, ăn uống free, không đi cũng phí. Nhưng dì ghẻ lại không đồng ý. Bà nghĩ ra kế. Ban đầu, bà lấy một lon sữa ông Thọ tính phục vụ kế hoạch. Nhưng thấy không ăn thua, bà kiếm một hộp sữa Cô gái Hà Lan loại 3kg, xúc đầy thóc, đầy gạo, sau đó đem đổ tất vào hộp và bảo Cám xay cho chúng trộn lẫn rồi sai đem đến bảo Tấm nhặt thóc gạo riêng ra, xong thì mới cho đi hội. Nhìn Tấm uất hận khi cầm hộp sữa, Cám nhẹ nhàng hỏi:

- Hay là để em giúp chị?

- Cảm ơn em, chị tự làm được rồi – chẳng là Tấm đang sĩ diện.

- Ờ , dzậy đi!

Nhìn Cám ngoe nguẩy bước đi, Tấm muốn bóp cổ đứa em cho hả giận. Nhưng khi thấy Cám vừa đi vừa thở phì phò vì chóng mặt do xay quá nhiều, lòng nhân từ đã khiến Tấm gạt phắt tư tưởng tội lỗi…

Mẹ con Cám đi rồi, Tấm bắt tay ngay vào công việc. Nhưng nhặt mãi, nhặt mãi mà vẫn không hết, Tấm lại khóc. Bụt hiện lên trong làn khói thất sắc trong tiếng nhạc đưa tang và hỏi: "Làm sao con mà không có nước mắt?". Sau khi biết rõ câu chuyện, Bụt đăm chiêu suy nghĩ dữ lắm. Một hồi sau, Bụt mới đút vào miệng mút lấy mút để và reo lên:

- Xời, tưởng gì, chuyện nhỏ ! Ta sẽ cho chim của ta đến giúp con .

- Chim của Bụt ư? To không? Mà Bụt mút thứ gì mà nghĩ ra hay thế?

- Nhỏ thôi, xài hoài nó suy dinh dưỡng . À, con hỏi kẹo Starburst hả? 10000 ₫ một viên .

Trong lúc Bục và Tấm kì kèo ngã giá, chim của Bụt bay đến, sà vào hộp sữa. Tấm thích chí lắm. Có trong mơ nàng cũng chẳng hình dung ra nổi, chim của Bụt tuy nhỏ nhưng cổ dài có thể thụt ra thụt vào nhanh gắp thóc nhanh đến sợ. Tiện thể, Tấm bê cả thùng hạt dẻ, nhờ chim bóc vỏ hộ…

Trong chốc lát, mọi việc đã xong xuôi. Tấm hớn hở vì sắp được đi trẩy hội. Nhưng khi nhìn mình trong gương, Tấm lại đâm sầu. Bộ váy yếm ưng ý nhất mà cô mặc từ ngày này qua ngày khác, từ mùa đông sang mùa hè, giờ chẳng khác gì bikini hai mảnh. Và đôi guốc cao gót, giờ trông y hệt đôi dép Lào. Tấm tính khóc. Nhưng nước mắt nàng có hạn và đã cạn. Trong cái khó ló cái khôn. Tấm chuyển sang hát tân cổ giao duyên với giọng ca thống thiết đã từng lường gạt bao nhiêu chàng trai trả tiền ăn hàng giùm cô. Cô hát mùi mẫn phần nhỏ vì cô tủi, và phần nhiều cốt để cho Bụt nghe thấy.

Và Bụt đã nghe thấy thật!

Làm Bụt như làm dâu trăm họ, thấy có tiếng khóc ở đâu là phải xuất hiện nơi đó, trừ nhà hộ sinh. Bụt đến chỗ Tấm, và cố gắng cất giọng ngọt ngào: "Lại chuyện gì nữa đây ? Con có biết con suýt làm ta mất mặt trước bà thâu tiền nhà vệ sinh công cộng không ?". Sau khi nghe Tấm lải nhải sự tình, Bụt mới bảo Tấm: "Con đào những cái lọ đã chôn ngày trước lên, thì muốn quần áo đẹp thế nào cũng có . Toàn hàng hiệu, rất hợp với dáng con !". Nói xong, Bụt biến mất luôn. Kể từ đó, không ai còn thấy Bụt một mắt xuất hiện lần nào trên giang hồ nữa và nghe đâu, ông đã nằng nặc đòi Thượng đế cho chuyển công tác khác an nhàn hơn…

Nghe lời Bụt, Tấm đào tung cả ngôi nhà vì chẳng nhớ lần trước đã chôn ở đâu. Cuối cùng, nàng cũng tìm thấy chúng bên cạnh cái giường bị gãy nửa thân. Nào thì áo hở lưng, nào thì quần trễ, nào thì bốt cao gót, và cả một con ngựa hí "pin pin". Tấm đóng bộ gọn gàng, lên lưng ngựa và phi thần tốc đến hội đình, mặc kệ các quy định về an toàn giao thông.

Lúc đi ngang qua cầu, hấp tấp thúc ngựa chạy lẹ thế nào, Tấm đá rơi một chiếc bốt tấc hai trúng ngay đầu vị vua trẻ ham chơi đang ngồi câu cá ở dưới đó. Vua liền ngóc đầu lên chửi với theo: "Mẹ đứa nào ném giầy vào đầu ông!". Tấm sợ đến muộn giờ trẩy hội nên thúc ngựa phi nước đại nhưng không quên vứt lại câu chửi thề về phía vị vua trẻ đó "Sư cha đứa nào chửi bà!" và tiếp tục cuộc hành trình sẽ mở ra một trang mới trong cuộc đời nàng.

Đầu Hoàng thượng nổi u một cục mà không có dầu "Mẹ bồng con" xức nên nóng mặt. "Cả đời ta chưa thấy con bé nào chua ngoa như con này! Muốn tìm nó thì phải giăng mồi. Chà, làm sao đây?…". Nhà vua đang suy mưu tính kế thì bị chiếc giầy làm trượt ngã. Một ý tưởng loé sáng trong đầu, anh vội ném toàn bộ nồi niêu xoong chảo câu được xuống hồ và phi đường tắt về cung điện.

Tấm đến nơi một lúc thì triều đình mở cuộc thi kén vợ cho vua. Ai ướm vừa chiếc giầy có sẵn, người đó sẽ là vợ của vua. Điều lệ cực kỳ đơn giản, dễ chơi, dễ trúng thưởng nên ai cũng muốn thử vận may, trong đó có cả mẹ con nhà Cám. Vậy mà lạ thay, chẳng ai ướm vừa. Người to nhất thì giầy vẫn còn rộng ngót một size.Trong khi đó nhà vua thầm nghĩ "Ông mà bắt được mày thì mày biết tay ông!".

Tấm len lỏi chen vào. Cô nhận ngay ra giầy của mình. Làm sao mà không nhận ra chiếc bốt quá khổ và cao ngất ngưởng! Tấm ngạc nhiên lắm. Tấm bèn xin ướm thử và vừa khít. Từ đó nàng trở thành vợ của nhà vua. Chẳng ai biết được vị vua trẻ đó đang toan tính điều gì chỉ thấy chàng ta nhếch mép cười mỉm trông vẻ rất gian xảo.

Tấm và vua kẻ tám lạng người nửa cân. Hai người suốt ngày cãi nhau chí chóe chẳng ai chịu nhường ai. Nhà vua ra sức hành hạ tấm thân ngọc ngà của Tấm: nào là làm bia cho vua tập bắn, nào là làm bao cát cho vua tập đánh quyền… Tấm cũng chẳng vừa, Tấm bắt ruồi muỗi bỏ vào mồm vua lúc vua ngủ gật, hay vừa xoa bóp vừa nhéo… Chính vì thế mà cả hai người rất tâm đầu ý hợp, Hoàng thượng thật sự rất sung sướng khi đã tìm được một ý trung nhân theo mong muốn của mình. Họ cãi nhau hạnh phúc, hành hạ nhau hạnh phúc ngày qua tháng lại…

TẤM VÀ CÁM :)) ĐỌC XONG THẤY CON NÀO CŨNG ÁC CẢ. :)) :)) :))Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ