Rồi sẽ đến một lúc nào đó, những vị tiên sẽ biến mất cùng với sứ mạng thiêng liêng của họ. Những nàng tiên ánh sáng sẽ ra đi vào lúc ngày tàn. Những nàng tiên mưa sẽ vỡ tan theo hạt mưa cuối cùng sau cơn mưa dai dẳng... Những nàng tiên tuyết cũng thế, họ sẽ tan theo những hạt tuyết cuối cùng dưới nắng xuân...
- Lucy, dậy ăn sáng đi!
Tôi vừa sắp xếp bữa sáng lên bàn, vừa gọi cô gái tóc vàng có lẽ vẫn đang ngủ trên tầng hai. Hôm qua quả thật là một ngày mệt mỏi khi cô ấy cố gắng giúp tôi làm bữa tối và khiến mọi thứ rối tung lên. Nhưng dù sao thì cái bãi chiến trường hôm qua cũng đã được chúng tôi dọn dẹp, Lucy đã đẩy tôi ra khỏi bếp để cô ấy chuộc lỗi bằng cách sắp xếp mọi thứ trở lại với sự ngăn nắp vốn có của nó. Có lẽ cô ấy đã bận bịu suốt đêm qua nên tới giờ này vẫn không thèm ló mặt ra khỏi phòng.
- Lucy, bữa sáng xong rồi này!
Vẫn không có tiếng trả lời. Tôi chán nản bước nhanh lên cầu thang và gõ cửa phòng cô ấy
- Này, cô dậy chưa đấy? Tôi xin phép vào trong nhé, Lucy?
Tôi xoay nắm đấm cửa. Cánh cửa từ từ mở ra. Đập vào mắt tôi là một căn phòng được trang trí hết sức tinh xảo với bức tường được dán giấy hình hoa tuyết và nội thất có màu trắng tinh khôi. Rèm cửa và ga giường màu xanh biển nhạt, tạo cho người ta cảm giác thư giãn và làm tôn thêm vẻ đẹp của căn phòng. Nhưng dù có soi đến mọi ngóc ngách nào đi nữa thì tôi cũng chẳng thể nào tìm thấy chủ nhân của căn phòng đâu cả.
- Lucy...?
- Anh gọi tôi à, Natsu?
Tôi giật mình nhảy dựng lên. Quay lại đằng sau, tôi nhíu mày nhìn cô ấy. Lucy mở to mắt nhìn tôi với vẻ ngây thơ hết cỡ. Thở dài một hơi để trấn tĩnh, tôi lườm cô ấy một cái rồi bước ra khỏi phòng.
- Cô xuống ăn sáng đi! Nhanh lên để tôi còn hỏi tội cô nữa!
- Um... Tôi biết rồi...
Lucy rụt rè theo sau tôi xuống phòng ăn. Sau khi cả hai đã ăn xong bữa sáng, tôi dọn dẹp chén dĩa trong khi cô ấy lau bàn. Định mở miệng hỏi Lucy một vài điều nhưng cô ấy đã lên tiếng trước:
- Hôm nay... Có lẽ tôi sẽ ra ngoài một chút... Anh... có phiền không nếu...
- Gì cơ?
Tôi quay lại nhìn vào đôi mắt màu nâu hạt dẻ của cô ấy. Lucy cúi đầu ngượng nghịu rồi nhắc lại lời nói.
- Anh có phiền không... nếu cùng tôi... ra ngoài một chút...
- Vì sao tôi lại phải ra ngoài cùng cô?
- Bởi vì tôi vẫn chưa thông thuộc đường phố cho lắm...
Sau đó, cô ấy ngước mặt lên, nhìn thẳng vào mắt tôi và nói với vẻ thỉnh cầu có chút quyết đoán.
- ...cho nên, mong anh hãy đi cùng tôi... Với lại... tôi cũng muốn giới thiệu với anh về người bạn đó!
Đôi mắt cô ấy ánh lên một cái gì đó rất quyết tâm mà tôi không thể miêu tả thành lời. Khẽ gật đầu, tôi quay trở lại với đống chén dĩa vẫn còn dở dang trong bồn rửa. Sau lưng tôi, Lucy khe khẽ hát bài gì đó với giọng rất vui vẻ. Thật là...
BẠN ĐANG ĐỌC
[Nalu] Snow Fairy (Full)
FanficTôi vẫn còn nhớ rất rõ cái khoảnh khắc đó, lúc mà cô ấy xuất hiện và khuấy động cuộc sống của tôi. Cô ấy bước đến như một phép màu. Mái tóc vàng lung linh như nắng. Đôi môi hồng lúc nào cũng nở nụ cười đáng yêu. Cô ấy làm thay đổi mọi thứ, khiến cu...