Chương 2: Gặp gỡ Mã Văn Tài

333 17 0
                                    

  Sau khi rời khỏi khách điếm Duyệt Lai, ta cùng Trúc Vân nhanh chóng theo đường tiểu nhị chỉ để lên Ni Sơn thư viện. Nhưng mà cái khách đếm chết tiệt, có nói với ta là sẽ phải vượt một con núi nữa nhưng đâu có nói là có sông?

Con Liệt Hỏa của nàng và con Cơm Nguội của Trúc Vân quá dũng mãnh, cao lớn, nhà bè chắc chẳng ai cho lên đâu, chỉ có thể tự chuẩn bị thuyền lớn thôi. Đứng bên sông, ta tức giận chửi cha tên tiểu nhị kia lên tận trời, mà Trúc Vân kia lại ngơ ngẩn nhìn dòng nước, ngây ngô hỏi nàng:

"Quận chúa, giờ ta phải làm sao?"

Ta bực dọc cốc đầu nàng, chỉ hận không thể cốc vỡ đầu nàng ra mà thôi:

"Tiểu Vân, đã nói với em rồi giờ ta là Vân Tề, không phải Vân Hi quận chúa, ok? Còn chuyện qua sông, ta đứng đây đợi một lát xem có con thuyền tư nhân nào không để đi nhờ. Hazz, nếu còn không có thì hai ta đành phải quay về Duyệt Lai khách điếm ấy nhờ giữ ngựa hoặc tìm thuyền giùm."

"Dạ."

Ta cùng Trúc Vân đứng ở bên sông chưa đến nửa khắc thì liếc thấy một chiếc thuyền to, sang trọng đi qua, ta vội kêu lên:

"Người trên thuyền kia! Có nghe thấy hay không? Ta là thư sinh lên Ni Sơn thư viện đọc sách, nếu cùng đường ta muốn quá giang được không?"

Chiếc thuyền này vô cùng to lớn và hoa lệ, ta nhìn mà hoa cả mắt. thôi được, ta phải công nhận rằng chiếc thuyền này rất đẹp, sang trọng nhưng không bằng chiếc du thuyền của tên cẩu tặc kia. Ta lại nhắc đến hắn rồi!

Người trên thuyền chạy ra ngó xem cũng là một thư đồng, trông có vẻ rât dễ thương, hơi mập, ngốc ngốc. Trúc Vân nha hoàn này của ta cũng như vậy nhưng là nàng không béo mà còn là mĩ nữ điển hình yểu điệu thục nữ.

Tên thư đồng ấy chạy vào trong khoang thuyền một lát, rèm thuyền được vén lên. Từ trong, một bóng dáng bước ra. Vì người ấy đứng ngược chiều sáng nên ngũ quant a không nhìn rõ cho lắm, nhưng mà vóc dáng người đó to lớn, dong dỏng cao. Cả người tỏa ra khí chất cường nghạnh khiến người khác phải run sợ. nhưng ta là ai chứ? Tiểu vá vương của kinh thành, đứng trước mặt rồng giận dữ ta còn bình thản chọc vui cơ mà!

"Người dưới kia là ai?"

"Tại hạ Thượng Ngu Vân gia Vân Tề, đang cùng thư đồng là Túc Vân trên đường lên Ni Sơn thư viện đọc sách. Vì không biết phải vượt sông nên không chuẩn bị thuyền, lại hiềm nỗi người ngựa thân thuộc không muốn bỏ lại. Xin hỏi vị công tử này tên họ là gì? Có trùng đường lên thư viện đọc sách? Ta muốn quá giang đi đường."

Ta nho nhã chắp hai tay trả lời. tuy là hạ mình nhưng khí chất cương nghị do bao năm rèn luyện khắc khổ như nam nhân làm ta có một cổ khí chất vô cùng giống nam nhân, một khi ta giả trai khó có ai nhận ra được, huống chi giờ ta còn bôi nước dịch dung lê mặt để tránh quan quân truy lùng. Ta là đang đào hôn với hoàng tộc có được không?

Người nam nhân kia im lặng như suy nghĩ một hồi, quay người đi vào trong mà không noi một lời, điển hình cho loại người kiêu ngạo, lãnh khốc. nhưng thư đồng dễ thương kia lại lệnh cho thuyền cập bến đón chúng ta lên.

[Đồng Nhân Lương Chúc]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ