Chap 44 : Đối mặt thực tại.

601 29 7
                                    

/Việt Nam/

Hôm nay đã là ngày thứ 4 cô về Việt Nam, thoắt cái đã gần hết tuần rồi. Không biết bao lần cô đi chơi với gia đình bị fan bắt gặp và chạy lại xin chữ kí. Có thể nói bây giờ cô khá nổi tiếng nhờ việc là một gà cưng mới của SM - một điều có thể nói là khá bất khả thi đối với các teen Việt. Bé Nhi cũng rất tự hào về cô nên luôn khoe khoang về chị mình với bạn bè trong lớp. Một buổi chiều nọ.........

- Chị Hai !!!!

- Gì vậy ? - Ye Won đang nằm trong phòng nghe nhạc.

- Có một buổi biểu diễn ca nhạc ở trường của em. Em đã hứa với bạn là sẽ dẫn chị đến rồi.......Chị có thể.......

- Không được.

- Chị Hai......

- Chị phải có sự cho phép của công ty thì mới được biểu diễn, không phải cứ muốn là được đâu.

- Vậy chị.....xin phép họ đi.....đi mà chị !!!!

- Em tưởng chuyện đó dễ lắm sao ?

- Chị Hai.....em đã hứa với lũ bạn rồi mà......Hai à......

Bé Nhi nằm lăn lê, bò lết trên sàn. Môi thì chu ra, mắt mở to hết cỡ, nhìn chị mình với ánh mắt năn nỉ ỉ ôi. Gọi là bé Nhi vậy thôi chứ cô cũng đã 16 tuổi rồi, gọi như vậy thì có hơi.......

Nhìn cô em tội nghiệp mà cô phì cười. Cô nhéo má bé Nhi và nói :

- Aigoo !!! Được rồi ! Để chị gọi hỏi quản lí đã. Nhưng mà vẫn chưa có gì đảm bảo đâu đó !

- Dạ !!! Hai đúng là nhất ! - Cô nhóc bật dậy, cười rạng rỡ.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------

/Trung Quốc/

Không hiểu sao cô lại đến bệnh viện nữa. Rõ ràng là đâu có quan hệ gì về mặt tình cảm, cũng chưa bao giờ gặp mặt, thậm chí đến cả tên của bà cô cũng không biết, sao cô vẫn đến cái nơi này chứ ? Bệnh viện toát lên sự nặng nề, khó chịu đến kì lạ. Dãy hành lang tưởng chừng như dài đến vô tận. Không biết mẹ cô......bà ấy.......như thế nào nhỉ ?

- Đến rồi.

Xiou Leih dừng trước một căn phòng gần cuối hành lang. Cô đứng trước cửa chần chừ, không biết đây có phải là quyết định đúng không. Chị cô mở cửa bước vào, bên trong là một người phụ nữ tiều tụy đang nằm trên giường bệnh. So Yoon bước lại gần, người này là......mẹ của cô. Khuôn mặt của bà trắng nhợt, đôi môi mỏng và hơi khô, lông mi của bà dài, khẽ cụp xuống. Bà trông rất hốc hác, có vẻ như đã phải trải qua khá nhiều đau đớn, mái tóc của bà đã bị cạo sạch để phục vụ cho việc hóa trị, trên người thì có bao nhiêu dây rợ lằng nhằng nối với cơ thể. Cô nhìn bà mà trong lòng cảm thấy có gì đó cứ nén lại ở cổ họng, lòng nặng trĩu. Sao lại có cái cảm giác này, cái cảm giác buồn bã, xót thương này sao lại dành cho người đã bỏ mình bơ vơ gần 20 năm trời. Thật kì lạ !̀

[EXO fanfic] Anyong, We Are FROSTNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ