Em - một cô gái ít nói tên S. Tôi với em gặp nhau khi còn là 16 tuổi, bắt đầu học lớp 10 và em hơn tôi 5 tuổi đang học đại học. Tôi thích em, yêu em cưng chiều em. Và anh hàng xóm của em cũng thế.
Mỗi lần em cần ra ngoài anh ta luôn ở cạnh em mọi lúc mọi nơi, nhưng em chẳng hề để ý đến anh ta. Cũng vào lúc đấy, em gọi điện cho tôi và bắt tôi cõng em. Cõng em đi qua biết bao dòng người, dưới những ánh mắt trầm trồ, ngưỡng mộ của nhiều người. Em không nặng mà rất nhẹ và thơm tho. Cõng em trên lưng suốt đoạn đường dài, tim tôi đập thình thịch vì ngày càng yêu thương em hơn. Nhưng liệu, em có yêu tôi?
Bạn bè qua mạng với em, thời gian ở cạnh em càng ít nhưng tình cảm càng nhiều. Em cần, tôi có mặt. Nhưng rồi, chợt nhận ra, vào ngày mưa, em nói với tôi đã có người yêu. Khoảnh khắc đấy, tim tôi như vụn vỡ. Đau, đau lắm. Tôi quyết định bay về Hà Nội, tiếp tục việc học của bản thân mà không nói với em một lời.
Sân bay, tôi đứng đấy, cứ nhìn ra ngoài trông ngóng một cô gái đến níu tôi lại. Nhưng, chợt nhận ra mình đã quá ảo tưởng, sẽ không bao giờ chuyện đó xảy ra. Quay bước đi, tôi đã tự dặn lòng là không được yêu em nữa.
Em nhận ra sự vắng mặt của tôi, em khóc. Những giọt nước mắt mang theo những nỗi buồn. Sau đấy, em hờ hững với tất cả mọi người, kể cả anh chàng người yêu của em. Một tuần tôi biến mất khỏi cuộc sống em, em chia tay. Bởi vì, em không yêu người đấy. Vậy em yêu ai? Tôi luôn tự hỏi như thế nhưng mãi vẫn không có câu trả lời thích đáng. Là em muốn tôi phải ghen sao?
Về Hà Nội, tôi luôn muốn inbox cho em. Nhưng tôi sợ, sợ em ghét tôi nên lại thôi. Soạn tin nhắn rồi lại xoá đi. Em cũng thế, tôi không nhận được tin nhắn nào từ em kể từ đấy. Mọi hình ảnh em đăng lên tôi đều xem nhưng không like hay comment, chỉ lặng lẽ đọc và âm thầm quan tâm.
Hai con người yêu thương nhau, quan tâm nhau một cách lặng lẽ. Yêu thương nhau nhưng không ai chịu nói ra. Cứ thế, cứ thế, tình trạng này cứ kéo dài cho tới 2 năm sau.
Em, bây giờ nổi tiếng lắm. Em là một cô ca sĩ nổi tiếng thành công trong sự nghiệp và được rất nhiều người yêu mến. Trên báo chí, xuất hiện thông tin của em rất nhiều nên muốn biết em như thế nào thì không khó khăn gì. Em rất giàu, cuộc sống em đầy đủ, không thiếu gì. Nhưng đổi lại, em gầy hơn trước, yếu đuối hơn trước rất nhiều. Không ai có thể nhận ra điều đấy từ ánh mắt của em, ngoài trừ tôi. Dù bề ngoài em là một cô gái mạnh mẽ, không cần ai bao bọc, bảo vệ. Người con gái đó của tôi nhìn vậy thôi chứ yếu đuối lắm, cần lắm sự nuông chiều, quan tâm, chăm sóc.
Khi em nổi tiếng, lịch trình của ngày càng dày đặc hơn. Tôi nhìn em xanh xao mà không khỏi đau lòng, chỉ muốn chạy đến bên em ngay. Nhưng điều gì đó đã ngăn tôi lại.
Em có rất nhiều fan, nhưng antifan cũng nhiều. Họ dùng mọi lời lẽ không hay để nói về em. Tôi đọc những lời lẽ đấy không khỏi tức giận. Thế nhưng, một đứa nhóc 18 tuổi như tôi thì có thể làm gì đây?
Vẫn âm thầm theo dõi em từ xa, tôi bay vào Vũng Tàu nhân dịp nghỉ dài ngày để du lịch. Khi tôi đang đi dạo dọc bờ biển, điện thoại tôi chợt rung lên, là tin nhắn của em, em bảo:- Chị nhớ em lắm. Chị mệt mỏi quá. Em có thể đến đây ôm chị không?
Khi đấy, em đang vướng phải 1 scandal về yêu đương với một anh chàng ca sĩ có lượng fan khá hùng hậu. Scandal đợt này đã làm cho danh tiếng em bị hao hụt, lượng antifan của em tăng lên, show của em bị cắt dần đi. Dù đã mở họp báo giải thích, nhưng chẳng ai tin và hiểu cho em.
To be continue...