Chap 111

219 16 4
                                    

  Lãnh địa Kai:

- Ngươi nói cái gì?

Lão June thay đổi sắc mặt đứng bật dậy khỏi ghế, đưa đôi mắt như cú vọ nhìn tên trợ lí đang cúi đầu trước mặt.

Nghe mà như sét đánh ngang tai, đây là người thứ hai rồi chứ ít ỏi gì. Ai dám gan làm việc này cơ chứ? Đúng thật là không thể tha thứ được!

"Xoảng"

- Một lũ khốn kiếp! Ăn hại! Bao nhiêu đó mà cũng điều tra không xong. Cứ ngồi đó mà đợi đi, lũ sát thủ ấy sớm muộn gì cũng giết đến lượt các ngươi. Hừ!

Ông ta tức đến độ mặt nổi đầy gân xanh, đôi tay siết chặt như thể muốn bóp nát một thứ gì đó ngay tức khắc. Tên trợ lí và đám cận vệ đứng gần im thin thít không dám thưa thốt gì. Bang hội đang đứng trước nguy cơ bị hao hụt về các nhân vật chủ chốt. Làm sao đây?

............................................

*Tối hôm đó tại khu vực của Nhất Phong:

Tiếng nhạc sôi động khiến quán bar như muốn nổ tung, khung cảnh mờ ảo với những ánh đèn đủ màu sắc mang lại cho ta cảm giác như đang đứng trong một thế giới ảo. Tiếng hò hét, những điệu nhảy điên cuồng, thác loạn như thể mọi người muốn hòa làm một.

Nhất Phong ngồi trong một cái bàn ở góc khuất, nơi có thể nhìn thấy gần hết quang cảnh của cả quán bar. Trên tay là ly rượu mạnh đã uống hết một nửa, làn môi mỏng thư thái phả ra không trung từng đợt khói trắng mờ ảo.

Đôi mắt chim ưng cứ nhìn chăm chăm vào khoảng không vô định, tâm trí đang bận suy nghĩ vu vơ một số truyện mà không hề bị những tạp âm kia lấn át.

Phải! Một góc nhỏ trong những dòng suy nghĩ ấy có nó. Bất chợt anh thấy nhớ những nụ cười hiếm hoi của nó, những những cái nhếch môi lạnh lùng cũng như đôi mắt tinh anh, quyết đoán mà anh đôi lần bắt gặp.

Mỗi lần nghĩ đến anh lại cảm thấy giận bản thân mình. Phải chi ngày đó anh đừng đi Mĩ. Phải chi anh chịu tiếp tục sánh vai cùng nó làm giang hồ. Phải chi anh thổ lộ với nó sớm hơn. Phải chi........

Nếu trên đời cụm từ "phải chi" có thể quay ngược thời gian thì đã không ai phải hối hận. Anh cố dặn lòng phải quên nó đi nhưng mỗi khi cô đơn....... anh lại nhớ đến nó.

Ở nó có một sự lạnh giá, vô tâm nhưng đối với anh đó chính là điểm khác biệt để nhận ra nó trong số vô vàn những người con gái khác trên thế giới này. Đôi lúc ngồi cạnh nó, anh chỉ thích được ngắm đôi mắt ấy. Đôi mắt lúc nào cũng nhìn về một khoảng không vô định nhưng lại có sức hút ghê hồn.

...................................................

*Trước cửa quán bar của Nhất Phong:

Con đường này tuy to lớn nhưng hiếm người qua lại, bốn bề thanh vắng không một tiếng động. Xa xa là những tòa cao ốc yên ắng, phải đi qua khỏi một ngã tư nữa mới có thể tìm thấy dòng người đông đúc. Trên con đường ấy hiện hữu duy nhất một chiếc Ferrari S430 màu đen bóng.

Một bóng dáng thanh mảnh mang giày cao gót tiến đến gần chiếc xe. Người đó móc trong túi áo khoát da ra một xâu chìa khóa đủ các loại. Thông qua kính xe, ta có thể nhận ra đó là một cô gái ăn mặc vô cùng sexy.

Cô ta tra chìa khóa vào cửa xe, phải thử tới thử lui vài cái chìa khóa khác nhau thì cánh cửa xe mới chịu mở ra. Đôi môi anh đào nở nụ cười thích thú, lém lỉnh. Người đó leo lên xe nổ máy, chiếc xe nhanh chóng mất dạng ở cuối con đường.

................1 tiếng sau................

- Đại ca! Chiếc xe của anh......... - một tên cận vệ chạy vào chỗ của Nhất Phong khi anh đang họp cùng hắn và Vương Nguyên.

- Xe làm sao? - Nhất Phong điềm tĩnh xem xét mấy tấm văn kiện trên tay. Nó và hắn quay sang nhìn anh cận vệ chằm chằm như chờ đợi anh ta báo cáo tiếp.

- Xe của anh bị người ta trộm mất rồi!

- Cái gì? - Nhất Phong ngước lên.

- Mất xe! Mất xe là mất trộm rồi đúng không? Ta báo cảnh sát đi. Để anh gọi cho! - hắn nhanh nhẹn móc điện thoại ra.

"Bốp"

- Ngu quá ngu! Giang hồ mất đồ lại đi tìm cảnh sát à? - nó hừ lạnh trong khi hắn đang ôm cục u chà bá trên đầu.

- Ở đây nếu mất xe thì phải đi tìm tên Jame Poker! - Nhất Phong nhếch môi cười nhẹ.

- Jame Poker là ai? - nó hỏi.

_______________________________

hôm qua au rất xin lỗi vì không đăng chap như đã hứa vs mọi người

lý do au k đăng là mạng nhà au lại bị trục trặc,chắc mọi người không tin đâu nhỉ?

Thôi kệ,ai tin au cũng đc mà không tin cũng k sao,au không trách

Nhưng au vẫn muốn nói lời xin lỗi tới độc giả,100 lần xin lỗi lun


Vương Nguyên,anh yêu emNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ