Chương II

3.8K 324 4
                                    

"Yoongi hyung!" – Jimin chạy vội lên, đập tay vào vai Yoongi đang đi phía trước.

"Hửm?" – Yoongi khựng lại trong giây lát rồi thản nhiên bước đi tiếp, hai tay đút vội vào túi áo.

Trời đã vào đông và mọi người đều run rẩy chờ đợt tuyết rơi đầu tiên. Bọn học sinh mơ mộng lại càng hào hứng. Dù đây là hiện tượng có thể thấy mỗi năm thì nó vẫn mang lại ý nghĩa đặc biệt hơn hẳn khi họ đang trong quãng đời đẹp nhất.

Yoongi và Jimin đang trở về ký túc xá từ lớp học thêm buổi chiều. Đoạn đường này luôn là đoạn đường ưa thích của cả nhóm. Đây là đường vòng. Cần tốn gấp đôi thời gian để di chuyển từ khu phòng học về ký túc xá nếu chọn con đường này nên không mấy ai thường đi. Con đường dốc từ khu phòng học xuống khu ký túc xá nên nếu có đi cũng chỉ nên đi khi tan học mà thôi, đi ngược lên sẽ mệt chết được.

Nhóm Yoongi ngược lại rất thích đi vì nó vắng, trừ mùa xuân, và đẹp. Hai bên đường là hàng cây anh đào, nhưng vì đang là mùa đông nên chỉ còn trơ trọi lại thân cây khô. Phía bên dưới vốn dĩ là lớp cỏ xanh mởn nay đã bị phủ lấp bởi lớp lá khô quắt quéo dày ngập.

"Dạo này anh bận lắm sao?" – Jimin chỉnh lại khăn choàng cổ cho Yoongi rồi mới choàng chiếc khăn len xù vòng quanh cổ mình. Cả hai sóng vai nhàn nhã bước trên con đường vắng lặng.

"Vì anh phải bay đi bay lại giữa Trái Đất và Sao Hỏa đó nhóc." – Yoongi thản nhiên nói, mặt hơi cúi xuống để lớp khăn choàng dày có thể che đi vệt đỏ nhàn nhạt trên làn da trắng toát của anh.

"Ha há, anh lại vậy nữa rồi. Anh với TaeTae có phải anh em ruột không vậy?" – Jimin cười phá lên với trò đùa như thường lệ của Yoongi. – "À mà hyung, tụi em định tổ chức giáng sinh ở phòng Jin hyung đó. Anh nhất định phải đi, không trốn được đâu nhé! Em sẽ lên Sao Hỏa bắt anh về nếu cần thiết." – Jimin cười tít mắt lại, cố gắng tỏ vẻ ranh ma cho câu nói đáng-lẽ-phải-dí-dỏm của mình.

"Đồ ngốc!" – Yoongi cười xòa, lấy tay xoa lên mái đầu bù xù của Jimin. "Em không tin hyung là điệp viên từ Sao Hỏa hả?"

"Em không ngốc đến vậy đâu. Em vừa mới bệnh dậy đó!" – Jimin ngưỡng cổ lên cãi, cố làm cho mặt mình trông ngầu hơn.

"Em bệnh? Bệnh gì? Hết hẳn chưa? Bệnh mà còn đi đường này? Muốn ướp lạnh mình hả?" – Yoongi đột ngột dừng bước, quay phắt qua nắm lấy hai bàn tay trần hơi ửng hồng vì lạnh của Jimin. Mặt anh thừ ra. Cậu không thể đọc bất cứ biểu cảm nào từ anh trừ đôi mắt đầy lo lắng đang đảo quanh những vùng da thịt không được che chắn của cậu.

"Em không sao mà! Em chỉ muốn chứng minh cho anh thấy là em không ngốc thôi. Em đã khỏi lâu rồi. He he!" – Jimin cười tít mắt lại, nắm lấy bàn tay đang định dời đi của Yoongi. – "Lần đầu tiên em thấy anh nói nhiều vậy đó, lại còn bắn nhanh như rap."

"Vẫn là tên ngốc!" – Yoongi vùng tay ra, bước vội về phía trước. Anh dám chắc không chỉ hai má mà cả hai tai anh cũng đang ửng lên rồi.

Jimin nhí nhố chạy theo, khoác tay qua vai Yoongi. – "Vậy anh thực sự là người Sao Hỏa?"

"Tất nhiên. Anh nói bây giờ tuyết sẽ rơi, em tin không?" – Yoongi vẫn trưng ra bộ mặt tỉnh rụi, nói những điều kì quặc một cách thản nhiên đến lạ. Taehyung mà nói câu này thì còn phải tự cười chính mình cơ.

[ YoonMin | MinGa ][ Short fic ] Tormenting Fear (Nỗi sợ dày vò)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ