6. Part B: Không thể chống cự

2.8K 153 7
                                    

" Đừng có mở cửa! Không thể để mẹ em biết được" Gấu mỡ suýt tí nữa hét toáng lên.

" Má Lee đừng lo. Tụi con chỉ đùa một chút thôi. Seungri quậy quá" Jiyong đáp lại, cười nham nhở vào mặt Seungri đang hốt hoảng.

" Vậy à. Dì còn nghĩ đứa nào bị thương," Bà Lee trả lời, vẫn đang đứng ngoài cửa lo lắng.

"Tụi con xong rồi, má Lee." Jiyong bật dậy, mở cửa nhẹ nhàng trưng ra khuôn mặt tươi cười: " Chúng con xin lỗi đã gây náo động. Con sẽ kiếm chế lại."

" Không.. Không.. có gì đâu. Thấy hai đứa thân thiết như vậy dì vui lắm. ." Bà Lee mỉm cười dịu dàng với Jiyong trước khi quay xuống bếp, tự cảm thấy bà đã lo lắng quá nhiều rồi, chúng vẫn chỉ tinh nghịch như hai đứa trẻ. Hây yaaaa.

" Tránh ra coi" Seungri húc nhẹ Jiyong. Cậu bé nhanh chóng gom quần áo của mình mặc vào.

Nét  phụng phịu trên khuôn mặt Jiyong đột ngột biến mất. Anh cố đến gần Seungri nhưng cậu bé lập tức chạy nhanh ra xa.

" Đừng mà hyung!" Jiyong xem xét sắc mặt sợ sệt nhợt nhạt của Seungri. Anh thấy  thích thú với phản ứng của cậu.

" Aishhh. OK. OK. Tạm thời anh sẽ gác lại việc này." Jiyong nhìn quanh quất. Sau đó anh bắt đầu bận rộn với công tác kiểm tra phòng. Tìm kiếm một cái gì đó. Giá sách, gầm giường, tủ quần áo. Lục tung khắp nơi. Seungri cảm thấy vô cùng tò mò.

" Hyung. Anh đang làm gì vậy? Anh đang tìm gì hả? " Seungri không có ý giúp, chỉ tài lanh hỏi.

" Bởi vì em có vẻ sợ và anh cũng không muốn làm mẹ em lo lắng , nên anh đang tìm việc khác để làm mình phân tâm" Jiyong trả lời và cứ tiếp tục tìm kiếm.

" Phân tâm? " Seungri hơi hoài nghi. Loại phân tâm gì có thể được tìm thấy dưới gầm giường và tủ quần áo của cậu đây?

" Chúng ta có thể chơi game, vui lắm!" Seungri gợi ý.

Jiyong chỉ đơn giản lắc đầu, tiếp tục săm soi. Thậm chí anh ấy còn không biết xấu hổ lục lọi ngăn kéo và tủ đầu giường của cậu. Sau khoảng 15 phút, Jiyong cuối cùng chịu thua.

" OK. Nó ở đâu vậy? " Anh ấy hỏi chủ nhân căn phòng - người đang đứng trưng ra bộ mặt ngơ khó hiểu.

" Hyung, cái...cái gì ở đâu cơ? " Seungri chẳng hiểu gì.

" Bộ sưu tập sách báo người lớn của em." Jiyong  lãnh đạm nói, như thể nó là chuyện hiển nhiên.

Seungri không tin vào tai mình nữa. Jiyong hyong mong đợi cậu sở hữu một bộ sách báo người lớn sao?

" Như anh thấy đó hyung, em không có sưu tầm. Rõ ràng là thế mà, em đâu có giống anh." Seungri chế giễu.

" Đừng nói dối anh Riri. Chỉ cần nói với anh nơi em giấu chúng. Anh hứa  sẽ không cho mẹ của em biết." Jiyong mỉa mai lại Seungri.

Khuôn mặt Seungri đỏ bừng. Cậu bé không thể kiếm nén cơn phẫn nộ được nữa rồi."Ý đồ thật sự của anh là gì, hyung? " Seungri buột miệng.

 Hành động của Jiyong luôn làm cậu rối lên, không thể phân biệt Jiyong đang nghiêm túc hay chỉ chơi đùa với cậu. Jiyong thuộc kiểu người quá sức khó để một Seungri ngây thơ có thể hiểu. Thứ duy nhất rõ ràng là Jiyong không bao giờ lắng nghe. Anh ta chỉ làm bất cứ điều gì mình nghĩ. Giống như lúc này, cư xử như đây là nhà anh ta. Lý do gì Jiyong phải đi đến mức độ này??? Có lẽ  Jiyong thích cậu một chút như anh ấy đã nói nhưng...phần lớn thời gian Seungri chỉ cảm thấy mình như một món đồ chơi mới của Jiyong. Cậu tồn tại chỉ để  giải trí cho Jiyong. Bởi vì, không phải là em út luôn là một mục tiêu dễ dàng sao? Càng nghĩ về khả năng ấy, trái tim cậu càng đau đớn.

[Hoàn]Bí mật của Rồng và Gấu [Nyongtory/Topri fanfic]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ