Nó và má rời ngôi trường đầy kỉ niệm, những giọt nước mắt của hai má con vẫn lăn dài, nó chở má nó đến địa chỉ chỗ má nó làm…
_____________________Nhà họ Vương_____________________________
Nó và má nó dựng xe xuống, do má nó là người làm thân thiết ở cái nhà này nên có sẵn chìa khóa mở cổng, nó đứng nhìn ngôi nhà 2 tầng lòi con mắt:”Sang chảnh vãi!!!”, nó dắt xe theo má nó vào trong, điều đầu tiên nó thấy là một bầy chó to xác như sư tử đang đứng ngắm vẻ đẹp của nó, lưỡi thè ra thở như chó, nó lãng đi, nãy giờ do khóc hơi nhiều nên mắt nó sưng húp, đỏ mọng như sơ ry mùa hè…Nó gọi má nó khe khẽ:
-Má ơi!Sao nhà này giàu quá vậy má?
-Ừ…Người ta có quyền có thế, nhà như vầy là chuyện đương nhiên con à!
Nó ko hỏi gì nữa cả, nó bước theo má vào nhà, căn nhà tuy hai tầng nhưng rất cao, đẹp như một lâu đài, nội thất, phụ tùng đầy đủ tiện nghi, nó nghĩ thấy mà chạnh lòng, nó than ngắn than dài cho số phận mình, nghĩ tới đám bạn học là nó lại buồn…Căn nhà tuy là ban ngày nhưng vẫn có những ánh đèn lấp ló vàng trưng, trên kệ của có một con vẹt ri, mới vào nó đã nghe tiếng kêu “Chào!!!” của con vẹt, nó thấy thích thú vô cùng…Má nó vào nhà thì để đồ đi làm xuống, dắt nó vào phòng khách chào ba anh-Vương Tuấn Kiệt:
-Dạ thưa ông chủ!Hôm nay tui có dắt thằng con trai tên Vương Nguyên tới để xin ông chủ cho nó giúp việc nhà!Có đc ko ông chủ?-Má nó nhìn ông chủ hơi rụt rè hỏi.
Ba anh đang ngồi đọc báo, thấy má nó chào thì từ tốn bỏ tờ báo xuống, mắt nhìn má nó, rồi lại nhìn sang nó:
-Chị cứ tự nhiên chứ!Chị làm việc ở nhà của tôi cũng lâu lắm rồi mà!…Mà sao Vương Nguyên ko đi học mà đến đây làm vậy chị?-Ông ngạc nhiên khi thấy Lộc còn quá trẻ, nhưng lại theo mẹ làm cái nghề này.
-Dạ ko giấu gì ông chủ, chuyện là @$#$%&*&^%@!*^_^*%%$#@#(T_T)@#$$#%%%^&*!!!….Là vậy đó ông chủ…hic thiệt tình tui làm mẹ mà ko làm được gì cho con cả!-Má nó tủi thân.
-Thôi, tôi hiểu, chị cứ để Tiểu Nguyên ở đây làm, tôi sẽ trả lương đàng hoàng cho cháu nó…hihi, giờ chị cứ làm công việc của mình đi!
-Dạ thưa ông chủ, Nguyên Nguyên đi thôi con!-Má nó quay sang nó, nãy giờ nó chỉ cuối chào ba anh một cách lễ phép rồi ko nói gì nữa cả, nó hơi rụt rè khi lần đầu giao tiếp với người lớn, sau khi ba anh chấp thuận cho nó rồi thì nó cảm thấy rất thanh thản:
-Dạ thưa ông chủ con đi làm ạ!-Nó cuối đầu rồi quay gót theo má nó…
Má nó dắt nó vào bếp, chỉ dạy cho nó kĩ càng từng li từng tí, nào là phải làm việc gì, ko nên làm việc gì…Hai má con làm việc quầng quật cả ngày trời mà vẫn ko hết việc, nó cảm thấy thương má nó vô cùng…
*Xế chiều*
Má nó đang nấu bữa tối cho gia đình nhà anh, xong việc thì hai má con nó có thể về, nó thì vẫn đang loay hoay với một căn phòng duy nhất ko cách nào mở được, căn phòng này chưa được nó lau dọn…Nó nhẹ nhàng gõ cửa:”Cốc Cốc…có ai ở đây ko ạ?”-Tiếng gõ cửa cứ vang lên mà ko thấy động tĩnh gì, nó cứ tiếp tục đứng đợi, vừa đợi vừa gõ…Bỗng cánh cửa mở ra cái ầm, bảng cửa đập thẳng vô mặt nó, nó đơ người ngã xuống, máu mũi chảy ra, mặt nó tái đi khi thấy đôi mắt ai kia đang trợn trừng nhìn nó:
-Mày là ai sao lại quấy rối phòng của tao?Chán sống rồi hả?-Anh nhìn nó chằm chằm.
-Tui…tui là Vương Nguyên…tui làm ở đợ cho nhà anh…hic…tui chỉ muốn dọn phòng anh thôi mà…hic…anh ko cho thì thôi…tui đi xuống!!!-Nó khóc tay vẹt máu mũi, đôi mắt rưng rưng nhìn anh.
Quả thật anh hơi bực vì có người quấy rối giấc ngủ của anh, nhưng bây giờ, trước tình cảnh này, anh lại thấy xót, nhưng cũng thấy khinh bỉ một người làm thấp hèn như nó:
-Được rồi, phòng tao, tao tự biết dọn, mày biến xuống dưới đi, từ này cấm lên đây rõ chưa?-Anh vẫn hậm hực.
-Dạ…tui xin phép…-Nó buồn bã quay đi, bước chân nặng nề xuống lầu…Ba anh từ phòng dưới nhà đi ra, thấy nó máu me tèm hem trên mặt hỏi liền:
-Vương Nguyên à!Sao vậy con?
-Dạ, ông chủ con có bị gì đâu!
-Nói thật ta biết, thằng Tiểu Khải nó đánh con hả?
-Dạ ko, anh ấy hông có làm gì con hết, con bị té tí xíu thôi à!Ông chủ đừng lo, nghĩ xấu anh ấy tội nghiệp!
-Thôi, ta tin con, dù sao nó cũng khó gần lắm, con cũng đừng làm phiền nó nhiều, nó ko thích người lạ đâu!
-Dạ…
Nó lặng lẽ ra sau bếp với má nó, nó nhờ má nó lấy miếng băng dán cái trán đang rỉ máu lại, khuôn mặt nó bây giờ ko còn gì thê thảm hơn…
*Tối*
Má nó cuối cùng cũng nấu xong thức ăn, hai má con cùng nhau dọn lên bàn cho nhà anh dùng bữa tối, thức ăn được sắp xếp đâu vào đấy, mùi thơm bay nức nở, nó vào phòng ba anh, mời ông ra dùng cơm:
-Ừ, để ta ra, con lên phòng gọi thằng Tiểu Khải nó xuống ăn luôn con!-Ba anh nhìn nó nói.
-Dạ…!-Nó tuy hơi sợ nhưng vẫn lên kêu, dù sao thì anh cũng là cậu chủ của nó mà…
Nó đứng trước phòng anh, bàn tay bé bỏng giơ lên tính gõ vào cửa, nửa rụt rè, nửa muốn gọi anh thật nhanh rồi chạy xuống lầu:
-Cậu chủ!Cậu chủ…Ông chủ bảo cậu xuống dùng cơm ạ!-Nó gõ cửa.
Cánh cửa lại lần nữa mở ra, nhưng lần này ko mạnh bạo như lần trước, anh nhìn khuôn mặt nó, trên đó dán đầy băng keo, anh thấy mình hơi quá đáng:
-Uk, mày xuống dưới trước đi tao xuống sau!-Anh vẫn giữ cách xưng hô trắng trợn, làm nó e sợ…
Nó làm thinh đi xuống lầu trước, lát sau anh lù lù xuất hiện, anh ngồi vào ghế một cách tự nhiên, nâng đũa dùng bữa ko mời mọc ai cả, ba anh phát bực:
-Thằng kia, mày muốn gì hả?Ko coi ai ra gì, rốt cuộc mày ba tao hay tao ba mày đây?
Anh vẫn ko nói, gắp thức ăn một cách nhàn nhã, cứ thế mà ko thèm nhìn ai…Ba anh cứng họng với thái độ của anh, ông quá rõ tính khí của anh, thôi thì mặc kệ nó vậy, may mà ở đây ko có khách lạ chứ ko là ông mất mặt rồi…Phần nó và má, hai người cứ đưa mắt nhìn nhau, má nó chờ hai ba con anh ăn xong rồi dọn dẹp để về nhà…Cuối cùng bữa cơm cũng trôi quá trong im lặng não nề, anh lại tủ lạnh lấy hộp sữa đi- a -lắc -am- pha tu ừng ực ko cần ống hút xong biến mất dạng lên phòng, nó thấy mà tởn con người như thế, đúng là vô phép tắt, nó ngao ngán cũng má nó rửa bát xong rồi về nhà….Thế đấy, bữa đi làm đầu tiên nó đã gặp phải ông cố nội khó tính,,,(Hết chap 3)….
Nhớ vote and comment ko tui drop.
OK