Vô hình

2.3K 110 24
                                    

Đêm. Tôi quằn quại trong giấc ngủ. Bóng tối đen đặc siết chặt lấy tôi, cảm giác khó thở phủ lấy lồng ngực. Mưa hom hem rả rích xối xuống làn đất ẩm ướt, tôi nghe rõ mồn một tiếng nước cuộn mình chui xuống rãnh sâu, nhưng không làm sao nghe được tiếng những xúc cảm héo hon đáng sợ đang xoáy vào nhau trong tôi này chấm dứt. Nếu như em không yêu tôi, hay nói cách khác là em chưa yêu tôi, thì có lẽ tôi vẫn đã có thể giữ cho mình một chút ích kỉ, một chút hi vọng, một chút mong ước nhỏ nhoi rằng sẽ đặt được trái tim mình vào trong em, sẽ từng bước kéo em lại gần tôi như hai thỏi nam châm trái chiều. Nhưng thật đáng nực cười thay, em lại bảo rằng em yêu hắn, rằng em dám chết vì hắn, và rằng tốt hơn hết tôi đừng nên làm phiền em nữa. Khốn nạn thật.

Tôi xoay người, đè chặt ngực trái, cảm thấy cơn đau đang thốc lên từng hồi qua những kẽ tay và tiếng rên rỉ bất lực vọng ra từ trong lồng ngực, dội quay cuồng như mãi chẳng thể tìm được vị trí thoát thân. Tôi vò nát tấm ga trải giường màu trắng mịn hơi cũ lúc nào không biết, chỉ nghe rõ mồn một tiếng đệm mút léo nhéo hắt ra từ dưới cơ thể mình, vọng ra đâu đó và lẫn vào những mảng tường hiu hắt xung quanh nghe sồn sột, len qua cả những lớp bụi lớn sáng nhờ nhờ ám màu xám xịt trên bề mặt bởi đã lâu không được lau chùi đụng chạm. Tiếng trái tim bị co thắt dữ dội cũng hoà cùng những tiếng động lặng lẽ cuộn vào màu đen đặc quánh của màn đêm. Thứ lí trí nhạt nhoà còn lại không đủ sức để lấn át cơn đau thắt trong tim, ngược lại rõ ràng còn đang bị cơn đau đánh gục.

Tôi nhớ em.

Rất nhiều...

1.
Sớm. Sương vẫn ảo mờ phủ đầy trên những khoảng không gian rộng lớn, chắt lại trên mi mắt tôi một ít những hạt tinh thể trong suốt với vài mảng cầu vồng sáng lung linh, nằm ken lẫn vào một chỗ nào đó phía trong với một vài tia nắng nhỏ. Tôi, vốn dĩ cũng chẳng quan tâm lắm.

Tôi đang đi đâu? Tôi không biết. Ừ, tôi điên rồi. Tôi chẳng màng lấy cái gì nữa hết. Tôi cần em. Thật sự chỉ cần mỗi em. Rồi thôi.

Tôi dừng bước, cảm thấy cả cơ thể đang dần trở nên quá đỗi khó khăn để tiếp tục cử động. Tôi cười. Một nụ cười khinh khỉnh và chua xót.

Tôi lại chọn căn nhà của em làm điểm đến. Cho cuộc hành trình dài dằng dặc không chủ đích hằng ngày của tôi.

Tại sao tôi lại như thế? Em không cần tôi nữa. Tôi đến đây liệu có ích gì không, cho cả em và tôi?

Nhưng tôi vẫn quyết định ấn chuông.

Chết tiệt.

...

Cánh cổng trước mặt kêu lên xoành xoạch. Từ đáy mắt tôi hiện lên hình ảnh một người phụ nữ tóc cuốn cao, vài sợi tóc đã bạc nằm hỗn độn giữa mái tóc đen dày. Vài con chim nhỏ đằng xa nghe động, vỗ cánh bay lên.

- T/b...

Người phụ nữ trước mặt giật mình như nhận ra điều gì, lập tức ngắt lời tôi, đáp rành mạch.

- Con bé đang ở bệnh viện.

2.
Tôi chạy thục mạng đến nơi người phụ nữ đó vừa chỉ, hơi thở hồng hộc thoát ra từ những lá phổi của tôi bị giữ chặt rồi lại phân tán lung tung. Tôi thậm chí không còn thời gian để thở. Vài ánh mắt tò mò lướt nhanh qua người tôi, nhưng nỗi hoảng loạn trong đáy mắt tôi còn đáng sợ hơn cả những tiếng ồn ã hỗn độn xung quanh, át đi tất cả. Tôi quá vội để bận tâm.

Vô Hình {Jungkook BTS} - Imagine OneshotNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ