Bạch Cự Giải nhếch môi cười, giơ hai tay lên, nói: "Không ngờ anh lại chơi như vậy, không nói đến roi da, lại có thể còn mang theo súng, anh làm như vậy là phạm quy."
Sở Thiên Bình nhắm hai mắt,môi mỏng khẽ nhếch.Một ánh sáng lóe lên, người đã đến trước mặt Diệp Kim Ngưu, bảo vệ Bạch Cự Giải ở phía sau, lạnh lùng nhìn Diệp Kim Ngưu. Mà tốc độ của hắn quá nhanh, cho nên hoàn toàn không thấy rõ động tác của hắn, chỉ cảm giác được công phu trong nháy mắt mà thôi.
"Di chuyển trong nháy mắt!" trong con ngươi như nước của Bạch Cự Giải hiện lên một tia kinh ngạc, hưng phấn nói, " Thật đẹp trai, lát nữa ngươi nên chỉ dạy ta!"
Sở Thiên BÌnh quay đầu lại, ôn nhu cười, thản nhiên nói, " Vâng, phu nhân." Lập tức, nghiêng đầu sang chỗ khác, môi mỏng khẽ mở, "Diệp Kim Ngưu, hiện tại ngươi thu tay lại còn kịp."
Diệp Kim Ngưu cười lạnh, trên khuôn mặt diễm lệ hiện lên một chút sát ý, "Anh đây là đang uy hiếp tôi? Hừ, Sở Thiên Bình anh lá gan không nhỏ. Không cần ỷ vào anh có Yết ca ca làm chỗ dựa liền không coi ai ra gì, có tin hay không ngay cả anh tôi cũng không tha."
Sở Thiên Bình cũng lười cùng nàng nói lời vô nghĩa, châm chọc bỏ lại một câu, "Diệp Kim Ngưu, cô chừng nào thì mới trưởng thành, tùy hứng cũng phải có mức độ, Diệp gia thế lực lớn, ở trong Thiên Long hội này cũng chẳng là cái gì."
Thời điểm Sở Thiên Bình chuẩn bị ra tay, một tiếng tiểu soái ca vang lên.
Thanh âm này. . . . .
" Quỷ dạ xoa, không được chĩa súng vào mẹ của ta, nếu không ta cho đầu ngươi nở hoa."
"Tiểu Bảo!"
"Tiểu thiếu gia. . . . . ."
Diệp Kim Ngưu cứng ngắc giống như người máy, chậm rãi quay đầu, liền thấy một tiểu nam hài xinh đẹp bất khả tư nghị, giống như búp bê, kháng một phen. . . . . . Hướng, phong, thương!
Lạnh lùng cười, " Tiểu quỷ, ngươi nghĩ ta sẽ bị dọa sao?"
Sau đó khiêu khích nhìn Bạch Cự Giải, châm chọc cười nói, "Hắn là hài tử của ngươi? Thật không biết xấu hổ, cô đã có đứa nhỏ, cùng lắm cũng chỉ là một người đàn bà dâm đãng mà thôi, cư nhiên dám quyến rũ Yết ca ca của tôi, hai mẹ con các người hôm nay đều đừng nghĩ còn sống đi ra ngoài."
Xú tiểu tử chết tiệt, cư nhiên kêu nàng quỷ dạ xoa, thật muốn bóp chết tiểu tử đáng ghét này !
Pằng!
Bình hoa giá trị xa xỉ bên cạnh bàn rơi vỡ.
Bạch Cự Giải cả kinh.
Sở Thiên Bìnhcả kinh.
Mà Diệp Kim Ngưu, lại cả kinh.
Này này! Hay nói giỡn đi!
Tiểu Bảo cũng mặc kệ giờ phút này ba người lớn đang cứng ngắc như thế nào, tự tin giơ súng cao su tự chế lên nhắm ngay đầu Diệp KIm Ngưu, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu tràn đầy tươi cười hồn nhiên, " Quỷ dọa xoa, tiểu Bảo không có cùng ngươi nói giỡn nga! Tiểu Bảo thật sự sẽ bắn rụng đầu của ngươi."
Lần này ,Diệp Kim Ngưu thật sự choáng váng.
Trên khuôn mặt hồn nhiên của tiểu Bảo Bình tràn đầy ý cười, giờ phút này ở trong mắt Diệp Kim Ngưu giống như ác ma mỉm cười. Mặc kệ nàng thấy thế nào, bộ dáng đứa bé này nhiều nhất cũng chỉ bốn năm tuổi, mà một đứa nhỏ bốn năm tuổi như vậy, lại có thể làm cho Diệp Đan Phượng nàng lông tơ dựng thẳng lên!
Tiểu Bảo cười càng hồn nhiên, tay phải đã từ từ kéo súng ra chuẩn bị bắn.
Hai mắt Diệp Kim Ngưu trừng lớn, hung hăng liếc nhìn Bạch Cự Giải một cái, hết sức không cam lòng chậm rãi buông súng ở trong tay xuống. Nàng không phải ngu ngốc, hiện giờ Sở Thiên Bình đứng ở trước mặt, đằng sau là tiểu quỷ lại muốn bắn, phỏng chừng chính mình chưa xử lý nữ nhân này xong thì bản thân đã bị xử lý trước rồi .
Con trai, làm tốt lắm!
Bạch Cự Giải lặng lẽ cùng tiểu bảo giơ ngón tay cái lên.Thế nhưng, tiểu Bảo khi nào thì biết dùng súng?
Sở Thiên Bình lại mỉm cười, thu hồi sát khí, cung kính hành lễ,