2.

1.7K 153 112
                                    

Cậu đứng bất động ở cửa phòng khách mà lặng nhìn anh đang ngồi đó, hướng ánh mắt về phía cái màn hình TV tối đen, đôi đồng tử xinh đẹp của anh bây giờ chỉ phản chiếu một màu sắc u ám đến rợn người. Không phải khi xem phim anh thích nhất là mang theo gói lớn gói nhỏ đồ ăn vặt sao? Từ bao giờ mà anh lại chê đồ ăn vậy? Cậu đã nghĩ anh sẽ cứ ngồi im lặng như vậy cho đến khi anh từ từ ngả người xuống sofa, ôm lấy cái gối tựa rồi mò mẫm tìm điều khiển TV dưới sàn nhà. Anh bật TV lên không phải để xem, chỉ là để đỡ cô đơn thôi...vì ít ra còn có tiếng người vang lên trong gian phòng lạnh lẽo này. Cậu bước đến đứng sau lưng ghế, cúi đầu nhìn khuôn mặt nằm nghiêng của anh được ánh sáng yếu ớt từ TV hắt vào. Anh hiện tại giống như một con búp bê bằng sứ, thực sự quá mức xinh đẹp nhưng lại vô hồn cùng mỏng manh dễ vỡ. Em đã tưởng rằng anh là người duy nhất đủ trưởng thành để có thể mạnh mẽ đối mặt với sự thật, đối mặt với chuyện em...

- Taehyung à...

"Jin của em..."

- Anh lớn tuổi nhất, đâu có nghĩa là anh sẽ dễ dàng chấp nhận mọi chuyện.

Anh khẽ chớp mắt để ngăn những dòng lệ yếu đuối trực trào ra khỏi khóe mi, đâu phải chỉ có mỗi Namjoon gồng mình gánh vác mọi thứ... Lúc trước, những khi em mệt mỏi sẽ luôn dựa vào vai anh mà ngủ một giấc thật sâu. Nhưng bây giờ anh mệt mỏi lại chẳng có em bên cạnh, cũng không thể nói ra với họ vì chính họ cũng đang phải chịu vô vàn tổn thương...tất cả đều vì em.

"Anh có thể mà đúng không?"

- Anh không thể. Cũng không muốn tiếp tục chèn ép bản thân mình thêm nữa. Anh cần em...

Vẻ mặt của anh giống như đang khóc, khóc đến thương tâm nhưng lại chẳng có lấy một giọt nước mắt nào. Anh không cười, cũng không khóc, cứ như vậy trở nên vô cảm...vì đáy lòng đã nguội lạnh rồi. Không có em suốt ngày léo nhéo đòi anh chiều chuộng, không có em một chút lại chạy ra mách anh rằng mấy người kia trêu chọc em, không có em...

"Jin...đừng như thế này nữa có được không? Em biết anh có thể tự mình đứng dậy, mang theo cả bọn họ ra khỏi đau đớn dằn vặt... Em tin anh."

- Anh sẽ cố...nhưng không phải bây giờ. Bởi vì anh cũng đang rất đau em biết không?

"Em biết chứ...em hiểu mà."

- Em chẳng hiểu gì cả, anh đâu có mạnh mẽ như em nghĩ...

Cậu yên lặng đứng đó nhìn anh từ từ khép lại đôi mắt mỏi mệt mà chìm vào giấc ngủ, em xin lỗi vì đã ép anh... Cậu nhẹ nhàng ngồi xuống trước mặt anh rồi tiến lại gần khẽ chạm môi mình lên trán anh.
"Anh ngủ ngon."

-----------------------------------------------------------

Cậu bước vào phòng, đi đến bên giường rồi ngồi xuống ngắm khuôn mặt say ngủ của anh. Mồ hôi liên tục rịn ra dính bết lấy tóc nhưng anh lại cứ rút sâu hơn vào chăn, có phải tại em đến quá gần nên anh lạnh không? Lông mày anh nhíu chặt, đôi môi cứ lẩm bẩm gì đó nhưng em không thể nghe được. Đã lâu lắm rồi anh không gặp ác mộng như thế này, không phải khi anh ôm em ngủ. Trong mơ anh đã nhìn thấy gì mà lại đau đớn đến mức bật khóc như vậy?

[AllV] WaitNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ