2.

2.8K 128 9
                                    


2. Trò chơi đen tối.

"Sao rồi?" Thấy Trác Viêm về, mấy thằng "bạn tốt" vội xông lên hỏi.

Hắn tủm tỉm cười nhìn cả đám, không trả lời mà hỏi ngược lại: "Tao đã thất bại bao giờ chưa?"

Mắt Eric sáng bừng lên, chỉ muốn nhảy lên vỗ tay cái bốp: "Thế nghĩa là được rồi? OMG OMG!" Gã hào hứng hô lên: "Trác Viêm mày được lắm được lắm!"

Trác Viêm ngồi xuống uống một ngụm rượu, ánh mắt khẽ liếc qua góc rẽ nơi tầng hai ấy.

"Vậy lúc nào thì bắt đầu?" Phỉ Văn Vũ nghiêng đầu, tò mò hỏi.

"Phải đấy phải đấy, mấy giờ bắt đầu hở mày?" Sung sướng đủ rồi, Eric vội quay về vấn đề chính: "Tao tia em gái chân dài đằng kia lâu rồi, nói đi để tao còn canh giờ mà tiếp cận ẻm."

Nghe gã nói vậy, mấy người còn lại cũng sáng mắt lên, vội ngó nghiêng tìm con mồi trong đám đông, không quên hóng điểm mấu chốt: "Chuẩn luôn, Trác Viêm, mau nói thời gian cho anh em đi ~"

"Vội làm gì?" Trác Viêm vẫn tủm tỉm như thường, buồn cười nhìn bản mặt háo sắc của đám anh em nhà mình: "Bọn mày cứ chọn đi, xong rồi thì bảo tao một tiếng, để tao ra dấu với quản lý."

"Nghĩa là..." Eric nuốt nước miếng, hai mắt phát sáng nhìn hắn – nếu đây là một bộ anime thì có lẽ mắt gã đã lấp lánh ánh sao rồi, trên đầu còn đeo ruy băng cổ vũ nữa, chỉ thiếu tim hồng bay phấp phới thôi: "Mày muốn lúc nào thì là lúc ấy?"

"Thu cái vẻ mặt đáng khinh bỉ ấy lại." Trác Viêm đá gã một phát, cười mắng: "Mất mặt chết đi được!"

Bị đá, Eric ngao một tiếng vọt ra xa rồi lại chân chó chạy về, ngồi chồm hỗm trước mặt hắn, truy hỏi: "Phải hay không phải, một chữ thôi!"

"Phải."

"Yayyy ~~" Gã lao đến ôm lấy đùi hắn: "Trời ạ, mày đúng là thần tài! Sau này tao nhất định phải làm đệ của mày, nhất định nhất định!"

"Nếu có em gái nào ngồi xổm trước mặt tao rồi ôm đùi tao vuốt ve, tao sẽ sung sướng đi thuê phòng ngay, nhưng nếu là mày thì..." Trác Viêm cười cười nhấc gáy Eric ra xa, rồi nhìn gã từ đầu xuống chân như thể đang đánh giá khoai tây trong siêu thị vậy: "Có bỏ hết đống mỡ kia đi thì tao cũng không có hứng với mày đâu."

Eric bị nhìn đến độ toàn thân run rẩy, sợ hãi vỗ vỗ đám mỡ trước ngực, nghe hắn nói xong cả câu thì mới thở phào nhẹ nhõm – hờ, nhưng hình như có gì đó không ổn ha: "Phắc, làm như mày muốn đè tao thì được ngay ấy!"

Cả đám cười ồ lên.

Trác Viêm liếc mắt qua tầng hai, bất ngờ thấy bóng dáng người nọ lấp ló nơi góc rẽ. Hắn ngồi thẳng dậy, híp mắt nói: "Chuẩn bị mau lên, tao sắp bắt đầu rồi đây."

"Ớ đệt! Sao không nói sớm, tự dưng gấp thế làm gì?" Mọi người dáo dác tản đi tìm con mồi của mình, chỉ có Phỉ Văn Vũ vẫn ngồi im chỗ cũ, bưng chén rượu chui vào sâu trong sô pha, an phận ngồi.

"Sao mày không đi?" Trác Viêm đứng dậy chuẩn bị hành động, không quên ngoái lại hỏi thăm bạn tốt.

Phỉ Văn Vũ hất hất tay, lưu manh đáp: "Hết cách rồi, thực ra thì tao thích người da vàng hơn, tiếc là nhìn một vòng vẫn không thấy ai hợp mắt."

[DN] Ôm Khối Băng Về Làm Vợ _ Nhất Thế Hoa Thường.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ